• Đau đến bao giờ là đủ?

    Ngân cười nói mình rằng:”My chắc hẳn là con người lạc quan nhất trong số bọn mình nhỉ!”. Mình ngước mắt nhìn, thoáng nghĩ một giây đáp lại:”My cũng nghĩ vậy, đối với một số cá nhân họ có lẽ phải mất tới 3 năm quằn quại đau đớn vì một điều gì đó để quên đi thì đối với My, 3 ngày là đủ”... Read more
  • Khi trái tim đã dành cho một người

    Tôi và Lâm chia tay rồi ! Lâm là một cô gái tốt, rất đẹp cũng rất dịu dàng. Tuy rất nhiều bạn bè nói tôi bỏ cô ấy là ngốc, nhưng tôi vẫn chia tay, cho dù tôi cũng không nỡ. .. Read more
  • Những câu nói hay về tình yêu khi chia tay

    Thỉnh thoảng, em lại nghĩ về cái cách mình đã vượt qua nỗi buồn của bản thân như thế nào. Cũng có lúc yếu đuối tiêu cực, có lúc chán chường mỏi mệt. Nhiều khi sự tức giận khiến em không thể thở được. Thế rồi cũng qua. Thế rồi cũng nhạt. Bây giờ nhìn lại thấy mình trẻ con và nông nổi... Read more
Hiển thị các bài đăng có nhãn Hạt giống tâm hồn. Hiển thị tất cả bài đăng

Đừng để trái tim ngủ yên !!

Có một chú nhện vàng tình cờ xuất hiện trên cánh tay tôi, tạo nên một cảm giác buồn buồn giữa những sợi lông măng. Em vội vàng chặn ngón tay đao phủ của tôi lại, và thổi một hơi thật nhẹ giúp chú nhện tiếp tục cuộc hành trình trên sợi tơ vô hình của chính mình.

Đúng ngày bão rớt, giờ cao điểm, tôi gọi taxi đưa ngoại đi khám bệnh theo hẹn với bác sỹ. Ngoại dặn tôi “đừng có giục người ta, con nhé! Để người ta bình tâm mà đi, ngoại chờ được!”. Cậu tài xễ taxi đỡ ngoại lên xe, cười mãi “ cụ cẩn thận quá, chẳng mấy khi con được cô tổng đài bảo “ anh cứ đi cẩn thận, khách nói sẽ chờ!”.

Đừng để trái tim ngủ yên !!

Mẹ đi chợ, bao giờ mua rau quả, thịt cá cũng đắt hơn người ta vài nghìn đồng. Chẳng phải vì mẹ giàu có gì. Chỉ vì “người ta dậy sớm thức khuya, ngày kiếm được vài chục ngàn, cực nhọc, mấy ngàn mà mua được niềm vui của người ta, cũng chẳng đắt đỏ gì…”

Nội cứ đến dịp cuối năm là lại dọn đồ đạc, những đồ đạc lâu không dùng, từ cái xe đạp ba bánh cũ của đứa cháu, cái giường cũ, cái bàn long chân, nội lau chùi cẩn thận rồi đem xếp ở ngoài hiên…Chỉ nửa buổi là thế nào cũng có người mua. 

Có người mẹ trẻ xin cho đứa con trai đầu lòng chiếc xe đạp cũ. Một ông bố xin cái bàn nhỏ về đóng lại cho con trai ngồi học.Sư bác đến xin cái giường về kê thêm cho mấy đứa trẻ mồ côi chùa mới nhận nuôi. Lần này nội tôi còn huy động cả mấy anh em khiêng chiếc giường sang chùa…

Những thứ đồ cũ, nội chỉ lau sạch sẽ chứ không sửa chữa “ để người ta thấy đúng là đồ cũ, người ta mang về mà không ngại vì phải mang ơn mình”. Có người bảo nội không tiết kiệm, những thứ đồ đạc chỉ sửa sang một chút vẫn dùng được, sao không giữ lại phòng khi dùng đến. Nội bảo, những thứ đồ đạc còn dùng được mà không được dùng mới là đáng tiếc.

Đôi khi tôi nghĩ Trái Đất của tình yêu thương và lòng tử tế này vẫn không ngừng quay là nhờ cô bạn gái mà tôi yêu mếm đã thổi đi một chú nhện. Nhờ ngoại tôi kiên nhẫn chờ một người lái xe đi đường hông. Nhờ người mẹ không giàu có của tôi hào phóng với một người mẹ cũng không hào phóng khác, đang đầu tắt mặt tối với những gánh rau để nuôi con mình ăn học. Nhờ nội tôi dịp cuối năm lại đem tặng đi một cách rất kín đáo những món đồ còn dùng được mà không được dùng…

Để thế giới này tiếp tục đi về phía trước, đừng để trái tim ngủ yên. Hãy dựng đứng trái tim mình lên, bạn sẽ thấy hình một ngọn lửa nhỏ, đang không ngừng sưởi ấm bạn và những người xung quanh….

Trần Hà – Phú Bình





Những ngày thành phố mưa

Thành phố những ngày mưa khe khẽ gối đầu lên nhau, mưa giăng niềm luyến nhớ vướng vất mi buồn, lòng vẫn dõi về hình ảnh gia đình ấm áp rộn rã tiếng cười, nơi ta vừa bước chân rời đi đã nao nao muốn quay lại.
Khoảng không gian mịt mù mây phủ bao trọn thành phố, bé nhỏ và chông chênh. Nghe những ẩm ướt chảy tràn, lênh lang trong lòng người. Lòng người cũng dễ dàng ướt rượt, rũ buồn theo dấu chân của nhịp điệu thời tiết đỏng đảnh nắng mưa.


Những ngày thành phố mưa
Tháng hai, muốn hong khô nỗi gian díu mảng buồn tơ vương mà ngặt trời thiếu nắng. Chỉ muốn cuộn tròn trong chăn như chú mèo sợ mưa, sợ ngoài kia mùa đông tràn lối đi về, bờ vai thấm lạnh đơn côi. Chân ngập ngừng đưa lối, bâng khuâng bước đi giữa đôi bờ thương nhớ. Đông râm ran chảy trên đường. Mùa dềnh dàng đi mãi, mải miết theo chuỗi ngày dài cô lạnh. Gió vi vút ào ạt xâm lấn những quãng, những lối, những không gian lớn – nhỏ người đi.
Ngồi trong căn phòng trọ nhỏ, nghe ngoài kia gió hát, gió reo, gió lùa, va quật dữ dội vào cành cây xáo xác. Gió quăng quật không tiếc thương trên những mái nhà, sầm sập, dọa dẫm. Gió đánh mạnh, hăng hái vào những cánh cửa. Khung cửa sổ be bé va đập, run lên sợ hãi, dù đã khép kín vẫn thấy luồng gió xộc vào khe hở nhỏ, ráo riết đưa cái lạnh tột cùng ngoài kia len lỏi vào phòng.
Đêm tháng hai, mưa tuôn réo rắt. Nghe tiếng gió mà hốt hoảng, mà run rẩy. Lòng càng thấy chông chênh. Xuân vừa qua và vẫn còn đọng trong mơ màng khí trời. Tuổi cũng vừa chập chững thêm mới. Dường như, khi năm tháng trôi, khi ngày tháng xếp nếp chồng chất lên nhau dồn cộng tuổi, người ta càng nhức nhối khao khát trở về. Trở về với gia đình, với yêu thương, với những gương mặt quen thuộc. Trở về để thấy mình được ủi an, bình yên. Trở về bởi cảm giác như ngày mai, như nhanh lắm, chẳng còn mấy thời gian ở cạnh gia đình của mình nữa, sẽ phải rời xa.

Những ngày thành phố mưa tuôn, Tết vừa trôi qua, chân vừa chạm vết mưa thành thị, lòng đã lại nôn nao nhớ, ước mong sum vầy.

--Góc tâm Hồn--

Hãy cứ khóc nếu em thấy tuyệt vọng

Trà chanh tình yêu: Mùa đông đến rồi, liệu em có đang cảm thấy cô đơn hay mệt mỏi? Liệu em có đang cảm thấy bất lực trước thế giới và tuyệt vọng với chính mình?
Bởi vì ngoài nước mắt, ngoài tiếng nấc nghẹn khi được trút toàn bộ bức bối ra ngoài, em sẽ chẳng thể làm gì hơn để có thể hóa giải những gánh nặng trong lòng. Thay vì cố gắng gồng gánh chịu đựng, thay vì tìm đến bất cứ ai để dựa dẫm hoặc chia sẻ, thì hãy tìm một góc nào đó thật yên tĩnh mà khóc đi em.
Chỉ một mình em, hãy khóc thật lớn. Khóc ra được rồi, em sẽ thấy nhẹ nhàng hơn. Cuộc đời vốn là một ván bài không công bằng, những chuyện tàn nhẫn thì vẫn diễn ra đầy rẫy, nhưng con người vẫn phải gánh chịu đến tận cùng. So với thế giới này, thì cá nhân chúng ta quá nhỏ bé, vậy nên dễ dàng sinh ra cảm giác cô đơn và mặc cảm, cũng có đôi lúc dùng thái độ đối kháng vô vọng và uất hận để sống. Nhưng luôn bế tắc.
Càng lớn, chúng ta càng hiểu, thế giới xung quanh tồn tại quá nhiều chuyện mà chỉ có thể tập cách chấp nhận, làm cách nào cũng không thể thay đổi. Chuyện buồn càng nhiều, nỗi thất vọng càng lớn, thế rồi thất vọng đến một lúc nào đó sẽ chuyển thành tuyệt vọng. Chúng ta rồi sẽ trơ lỳ với tất thảy những gì xảy ra, đối diện với đau thương một cách vô cảm.
Thế nên, trước khi em cảm thấy muốn bỏ cuộc với thế giới này, trước khi em thất vọng, rồi tuyệt vọng, để đánh rơi hoàn toàn niềm tin, vứt bỏ đi hết hy vọng, buông tay trơ khốc nhìn cảm xúc bị vắt kiệt. Trước khi em bị sự đè nén để cố tỏ ra cứng cỏi dồn thành những khủng hoảng không tên, em hãy cứ khóc đi, khi ấy, em được phép yếu mềm.
Con người ta có những lúc luôn phải cần đến sự mạnh mẽ để vượt qua mọi chướng ngại, nhưng cũng có lúc cần mềm yếu, để xoa dịu trái tim mệt mỏi. Cảm thấy ấm ức thì hãy khóc thật lớn, cảm thấy mệt mỏi thì hãy dừng chân. Đừng ép bản thân phải dồn nén để mạnh mẽ, và cũng đừng nghĩ rằng nước mắt không dành cho những người trưởng thành.

Càng trưởng thành, càng cô đơn, càng có những thứ muốn nắm giữ nhưng lại buộc phải buông tay, càng có những lần buộc phải thỏa hiệp, buộc phải chọn lựa. Tất nhiên, nỗi tuyệt vọng sẽ theo đó mà lớn dần, đến nỗi trong một khoảnh khắc nào đó, chúng ta ngỡ ngàng nhận ra rằng mình đã thua cuộc từ bao giờ.
Mùa đông đến rồi, liệu em có đang cảm thấy cô đơn hay mệt mỏi? Liệu em có đang cảm thấy bất lực trước thế giới và tuyệt vọng với chính mình? Đừng sợ, hãy bộc lộ toàn bộ sự bế tắc và ấm ức ra bên ngoài, đừng khiến trái tim phải căng sức chịu đựng, đừng khiến tâm trạng mãi ủ ê. Khóc rồi sẽ không còn thấy đau, khóc rồi, sẽ thấy lòng vơi đi gánh nặng.
Chẳng cần phải tỏ ra cứng cỏi, có khóc, em vẫn sẽ là một cô gái mạnh mẽ…

Hãy cứ đi để biết ai sẽ là người giữ mình ở lại!

http://hieubio.blogspot.com: Chúng ta tự đặt câu hỏi cho nhau, rằng bàn tay nắm lấy nhau đã không đủ chặt, sao giữ nổi bước chân nhau giữa dòng đời luôn vồn vã?

Chúng ta dành quá nhiều thời gian để quan tâm đến sự tồn tại của mình trong dòng chảy cuộc sống của một ai đó khác. Chúng ta băn khoăn không biết nếu mình biến mất liệu rằng họ có là người cuống cuồng chạy đi tìm? Chúng ta mơ hồ hình dung ra những mối quan hệ ngang dọc, với những con người từ thân thiết đến xa xôi. Cuối cùng, chúng ta vẫn muốn biết một câu trả lời, rằng ai sẽ là người giữ mình ở lại?

Đôi khi chúng ta muốn đi thật xa, muốn đến một nơi khuất lấp những bóng người thân thuộc, một nơi mà ở đó không nhận ra ta là ai. Chỉ là một khoảng trống rỗng vô thức len lỏi trong tim, một khoảng tê tái cựa mình và chúng ta nhận ra rằng mình vẫn luôn lạc lõng. Chúng ta tự huyễn hoặc mình bằng những vùng đất ảo, nơi không có ai quen biết, cảm xúc cũng vì thế mà trơ lì chai sạn.

Đôi khi chúng ta muốn vứt bỏ mọi tổn thương, hờn giận, trách móc, muốn gạt đi tất thảy những hồ nghi và những lần trở thành nỗi đau cho người khác. Chúng ta thấy cuộc sống xung quanh trở nên quá bức bối, thế giới xoay vần quá nhỏ hẹp, lại chật chội đến mức chỉ một tiếng thở dài cũng chạm đáy tim nhau. Và chúng ta mông lung nhận thấy sự cách biệt giữa người với người, cách biệt bởi một nụ cười mỉm hay một cái chớp mắt, chỉ thoắt một cái, mối quan hệ thân sơ trở nên hờ hững, đôi lúc không bằng một người dưng.


Và có đôi khi, chỉ đơn giản là một vài phút giây tĩnh tại nào đó lướt qua, chúng ta bỗng thấy mình nhẹ bẫng, giống một bong bóng xà phòng bay trên không trung, lấp lánh sắc màu nhưng cũng mỏng manh nhường ấy, chạm khẽ sẽ tan. Chúng ta tự đặt câu hỏi cho nhau, rằng bàn tay nắm lấy nhau đã không đủ chặt, sao giữ nổi bước chân nhau giữa dòng đời luôn vồn vã?

Có bao giờ chúng ta thẳng thắn với nhau chưa? Rằng chúng ta cần nhau, cần chen chân vào cuộc sống của nhau, cũng cần lắm những khoảng trống ấm áp trong một ngăn tim dù nhỏ nhoi chật hẹp. Có bao giờ chúng ta nghĩ rằng mình sẽ là người đưa tay ra níu giữ nếu một ai đó quan trọng vô tình bước ra khỏi cuộc sống của mình chưa?

Chỉ là chúng ta vẫn tự giăng ra cho mình quá nhiều nỗi sợ hãi, đến mức khuất lấp cả lòng tự trọng và lòng kiêu hãnh của bản thân. Nên nhớ một điều rằng, nếu ai đó yêu thương chúng ta,  trân trọng chúng ta, người đó sẽ là người đưa tay ra níu giữ. Cuộc sống này gặp nhau tùy duyên, bên nhau bởi phận. Vậy nên hãy cứ đi để biết ai sẽ là người giữ mình ở lại!

__st__

Giàu và nghèo

Trà chanh tình yêu : Đọc xong câu chuyện thấy thật ý nghĩa và nhận ra một điều rằng có thể chúng ta chưa có những gì chúng ta yêu nhưng hãy yêu những gì chúng ta đang có Và hãy trân trọng nó bạn nhé!




Một ngày nọ, người cha giàu có dẫn con trai đến một vùng quê để thằng bé thấy những người nghèo ở đây sống như thế nào. Họ tìm đến nông trại của một gia đình nghèo nhất nhì vùng.
"Đây là một cách để dạy con biết qúy trọng những người có cuộc sống cơ cực hơn mình" – người cha nghĩ đó là bài học thực tế tốt cho đứa con bé bỏng của mình.
Sau khi ở lại và tìm hiểu đời sống ở đây, họ lại trở về nhà. Trên đường về, người cha nhìn con trai mỉm cười: "Chuyến đi như thế nào hả con?"
- Thật tuyệt vời bố ạ!
- Con đã thấy người nghèo sống như thế nào rồi đấy!
- Ô, vâng.
- Thế con rút ra được điều gì từ chuyến đi này?
Đứa bé không ngần ngại:
- Con thấy chúng ta có một con chó, họ có bốn. Nhà mình có một hồ bơi dài đến giữa sân, họ lại có một con sông dài bất tận. Chúng ta phải treo những chiếc đèn lồng vào vườn, họ lại có những ngôi sao lấp lánh vào đêm. Mái hiên nhà mình chỉ đến trước sân thì họ có cả chân trời. Chúng ta có một miếng đất để sinh sống và họ có cả những cánh đồng trải dài. Chúng ta phải có người phục vụ, còn họ lại phục vụ người khác. Chúng ta phải mua thực phẩm, còn họ lại trồng ra những thứ ấy. Chúng ta có những bức tường bảo vệ xung quanh, còn họ có những người bạn láng giềng che chở nhau…
Đến đây người cha không nói gì cả.
"Bố ơi, con đã biết chúng ta nghèo như thế nào rồi…" – cậu bé nói thêm.

Rất nhiều khi chúng ta đã quên mất những gì mình đang có và chỉ luôn đòi hỏi những thứ gì không có. Cũng có những thứ không giá trị với người này nhưng lại là mong mỏi của người khác. Điều đó còn phụ thuộc vào cách nhìn và đánh giá của mỗi người. Xin đừng quá lo lắng, chờ đợi vào những gì bạn chưa có mà bỏ quên điều bạn đang có, dù là chúng rất nhỏ nhoi.

Cho những trái tim đã đi qua tổn thương ...


Trà chanh tình yêu: Dẫu có chuyện gì xảy ra đi nữa, cũng đừng bao giờ tự hỏi “mình có xứng đáng được hạnh phúc hay không?”, mà hãy luôn nghĩ rằng, “hạnh phúc vẫn đang trên đường đến”…
Bằng cách này hay cách khác, chúng ta đều đã từng có trong tay mình hạnh phúc; rồi vô tình, hay cố ý đánh rơi nó; để mất, rồi luyến tiếc nó và lại khát khao nó. Có những hạnh phúc lạc đường bây giờ vẫn chưa thể đến, có những hạnh phúc tìm lạc người nên nông nổi rồi cũng đã qua đi…
Ta đứng dậy, sau những tổn thương khi con tim nhận nhầm niềm vui từ một kẻ khác, khi lỡ kí gửi niềm tin vào một người cầm đồ thất tín. Ngỡ ngàng, và hoang mang đến tột độ… Ta muốn trốn chạy và bỏ mặc tất cả những yêu thương tìm đến ta. Ta muốn gạt phăng đi những bàn tay muốn chạm vào ta, và đẩy xa những bờ vai muốn cho ta mượn làm một chỗ dựa…
Những hoài nghi dồn nén, tháng lại ngày…
Ta tiếp tục sợ bị bỏ rơi, sợ bị ném vào một chiếc hộp tối đen trống rỗng của sự tuyệt vọng… Ta tiếp tục khóc bằng đôi mắt ráo hoảnh, bởi nước mắt chảy ngược đang thắt từng cơn cùng trái tim… Ta vẫn cười, dẫu hanh hao và vàng vọt. Thấy yêu thương nhòa nhạt và hoang hoải trượt dài.
Từ bỏ cơ hội để được yêu, nghĩa là ta đang tự chối bỏ chính mình. Đừng đem những thứ đã qua để làm thước đo cho những gì đang hiện hữu nữa…
Vì rồi có một ngày, có người sẽ đến và đánh thức trái tim đang ngủ quên.
Có một bàn tay đã chẳng ngại nắm lấy một bàn tay. Một người nói yêu một người mà chẳng hề nghi ngại. Một người đã biết học cách mỉm cười về hiện tại, và thôi không còn day dứt về những ngày đã qua.
Yêu thương bằng một trái tim từng chông chênh đôi khi cũng bình thản đến lạ kì. Chẳng hứa hẹn quá nhiều về những điều không thể biết trước. Chẳng vội vã xốc nổi như buổi đầu biết hò hẹn. Vẫn nhớ nhau nhiều và tin nhau nhiều, vẫn yêu nhau nhiều và tự yêu lấy mình cũng nhiều thêm…
Đã từng đứng ở sau lưng niềm vui, người ta biết cách làm sao để giữ một nụ cười nhiều hơn bao giờ hết.
Đã từng rất khát một vòng tay, người ta biết cách làm sao để giữ chặt một vòng ôm nhiều hơn bao giờ hết.
Đã từng rất đắng lòng vì những nỗi đau, người ta biết cách làm sao để tránh thương tổn cho nhau nhiều hơn bao giờ hết.
Đã từng rất chơi vơi, người ta biết rằng hạnh phúc trong tầm tay đang an yên hơn bao giờ hết. Và người ta sẽ làm mọi cách để giành giật nó khỏi vết tàn lụi của thời gian.
Đã từng một lần yêu, người ta đã biết rằng không có tình yêu mãi mãi, chỉ có những khoảnh khắc mãi mãi của tình yêu… Và người ta sẽ hết mình cho những giây phút được yêu, mà chẳng lắng lo nhiều cho những mịt mù ở phía trước.
Sẽ chẳng vì lòng thương hại, sẽ chẳng vì mềm yếu nhất thời… Những trái tim đã từng đau, nếu thực sự cần nhau, nó sẽ tự mở lấy cánh cửa bấy lâu nay vẫn khép.
Và có một điều rất giản đơn, nhưng không phải ai cũng biết, những trái tim đã từng tổn thương, xứng đáng được yêu thương gấp nhiều lần vốn dĩ!
http://hieubio.blogspot.com (Lạc Lạc – Theo MASK)

Cảm ơn cuộc sống vì ...


Cảm ơn cuộc sống vì đã dạy tôi biết cách tha thứ. Học cách tha thứ cho người khác cũng chính là học cách tha thứ cho bản thân mình.
Cảm ơn cuộc sống vì đã cho tôi là con của bố mẹ tôi. Cho tôi cảm nhận được tình thương bao la từ ánh mắt trìu mến, những cử chỉ thân thương và cả từ nhịp đập trái tim luôn dõi theo tôi từng giờ từng phút từng giây, luôn ước mong cho tôi cuộc sống tốt đẹp hơn. Cảm giác ấy chân thành và sâu sắc, điều mà tôi không cảm nhận được từ ai. Tôi muốn hét thật to: “Con yêu bố mẹ nhiều nhiều lắm!”.

Cảm ơn cuộc sống vì đã dạy tôi biết yêu thương và chia sẻ. Con người không phải ai cũng hoàn hảo. Vậy nên chúng ta hãy tập yêu thương những con người không hoàn hảo nhé! Có thể người yêu quý bạn là người bạn không yêu quý nhưng tại sao bạn không cho họ cũng như cho chính mình cơ hội để biết cách yêu thương những người xung quanh? Và yêu thương có thể đơn giản là nhắn một tin nhắn hỏi thăm người bạn lâu ngày không liên lạc hay chỉ là một lời cảm ơn khi ai đó nhặt hộ mình chiếc bút chì hoặc mỉm cười khi vô tình bắt gặp ánh mắt ai đó đang nhìn mình. Chỉ đơn giản vậy thôi, bạn đã có thể làm trái tim ai đó lỗi nhịp. Hãy tự xây cho mình những bức tường yêu thương thật vững chắc và bền chặt nhé!


Cảm ơn cuộc sống vì đã dạy tôi cách chấp nhận và bước qua đau khổ. Có thể hôm nay là những ngày rất đen đủi với bạn nhưng xin đừng nghĩ rằng tất cả phía trước đều đen tối hay may mắn sẽ không bao giờ mỉm cười với bạn, chính suy nghĩ ấy đã khiến bạn tự mình xóa nhòa đi những tia sáng nơi bạn sắp bước tới. Hãy tin rằng cuộc sống luôn đổi thay, không phải lúc nào cơ hội cũng tới với ta mà đơn giản ở chỗ bạn nắm giữ và chờ đợi cơ hội ấy như thế nào. Nếu làm được như vậy, tôi tin bạn sẽ thành công. Cuộc đời này còn rất nhiều thứ đang đợi chúng ta khám phá. Hãy vững tin vào cuộc sống và tin rằng cơ hội là do mình tạo ra và ai cũng có thể làm được điều đó. Đừng bao giờ bỏ cuộc bạn nhé!

Cảm ơn cuộc sống vì đã dạy tôi biết cách tha thứ. Học cách tha thứ cho người khác cũng chính là học cách tha thứ cho bản thân mình. Không phải ai cũng hoàn hảo như trong những câu chuyện cổ tích hay thần thoại đâu, ai cũng có lúc lơ đãng, mắc phải lỗi lầm. Tại sao chúng ta không tạo cho người khác cơ hội để sửa lỗi, mỗi lần như vậy bạn đã góp phần tạo cho cuộc sống này những con người tốt đẹp hơn. Có thể ai đó đã làm tổn thương bạn nhưng nếu bạn biết cảm thông và tha thứ cho họ thì bạn đã đặt thêm viên gạch yêu thương vào ngôi nhà tâm hồn của bạn. Và tới lúc nào đó yêu thương thực sự sẽ gõ cửa trái tim bạn nếu bạn biết chờ đợi theo cách đúng nhất.

Cảm ơn cuộc sống vì đã dạy tôi cách tự mình đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã. Không phải mọi chuyện lúc nào cũng tốt đẹp như chúng ta nghĩ, nó đầy rẫy những chông gai và cạm bẫy đấy. Khi thất bại bạn luôn than phiền, tự đổ lỗi và thừa nhận yếu kém của mình mà không biết sửa chữa, không tự mình cố gắng, hãy suy nghĩ tích cực đi bạn. Quan trọng không phải ở chỗ ta đã thất bại mà chính là ở chỗ ta vực dậy thế nào sau những thất bại. Đừng bao giờ bỏ cuộc khi cuộc sống còn rất nhiều cơ hội. Cần phải biết tiếp thu ý kiến, dẹp lòng tự ái qua một bên, bạn sẽ thấy được rõ hơn khuyết điểm của mình hay lí do tại sao mình thất bại và làm thế nào để thành công. Bên cạnh những thành công bạn hãy đừng coi thường, mặc cảm vì những thất bại bởi chính nó đã tạo nền tảng cho bạn thành công.

Chúc bạn thành công và đừng quên cảm ơn cuộc sống luôn tươi đẹp này nhé!

Hạt giống tâm hồn