• Đau đến bao giờ là đủ?

    Ngân cười nói mình rằng:”My chắc hẳn là con người lạc quan nhất trong số bọn mình nhỉ!”. Mình ngước mắt nhìn, thoáng nghĩ một giây đáp lại:”My cũng nghĩ vậy, đối với một số cá nhân họ có lẽ phải mất tới 3 năm quằn quại đau đớn vì một điều gì đó để quên đi thì đối với My, 3 ngày là đủ”... Read more
  • Khi trái tim đã dành cho một người

    Tôi và Lâm chia tay rồi ! Lâm là một cô gái tốt, rất đẹp cũng rất dịu dàng. Tuy rất nhiều bạn bè nói tôi bỏ cô ấy là ngốc, nhưng tôi vẫn chia tay, cho dù tôi cũng không nỡ. .. Read more
  • Những câu nói hay về tình yêu khi chia tay

    Thỉnh thoảng, em lại nghĩ về cái cách mình đã vượt qua nỗi buồn của bản thân như thế nào. Cũng có lúc yếu đuối tiêu cực, có lúc chán chường mỏi mệt. Nhiều khi sự tức giận khiến em không thể thở được. Thế rồi cũng qua. Thế rồi cũng nhạt. Bây giờ nhìn lại thấy mình trẻ con và nông nổi... Read more
Hiển thị các bài đăng có nhãn câu chuyện tình yêu. Hiển thị tất cả bài đăng

Chỉ cần anh nói: Anh yêu em

Mỗi lần em chun mũi hỏi anh: “Anh! Anh có yêu em không?” Anh vuốt vuốt tóc em và nhẹ nhàng trả lời: “Có!” Em hài lòng và ôm anh thật chặt.

Em có đọc được trong một cuốn tiểu thuyết những dòng như thế này: “Anh yêu em không?” - Đây là câu hỏi ngu xuẩn nhất thế gian, cũng là câu hỏi mà phụ nữ trên toàn thế giới thích tra hỏi nhất, đàn ông thường chê phụ nữ lãng nhách, thực ra phụ nữ cũng biết câu hỏi này là ngốc nghếch, nhưng họ vẫn muốn tìm đáp án hết lần này đến lần khác. Vì sao? Bởi vì mỗi người một suy nghĩ, bởi vì phụ nữ rất quan tâm, bởi vì họ không tìm thấy đủ cảm giác an toàn mà trái tim khác đem lại cho họ. 

Mặc dù câu trả lời mà người đàn ông đưa ra phần lớn đều hư vô, nhưng họ cần khoảnh khắc an ủi đó.

Anh à, em luôn muốn có được cảm giác an toàn khi ở bên anh… Nhưng những gì em cảm nhận được cứ giống như một chiếc bóng đèn chuẩn bị cháy vì hết tuổi thọ. Cứ nháy chớp liên hồi… Khi thì sáng, khi lại chập chờn, rồi đến một lúc nào đó sẽ lóe lên một cái chói lóa rồi tắt hẳn… Hạnh phúc của chiếc bóng đèn, cũng từ đấy mà kết thúc… Em cứ chông chênh đi bên đời anh, lặng lẽ và cam chịu… Em cũng chưa bao giờ, chưa bao giờ được nghe anh nói trọn vẹn câu nói: “Anh yêu em, rất nhiều…”

Anh nói anh không muốn nói trước điều gì cả, cứ ở bên nhau thôi, đến đâu thì đến… Anh à, anh không biết rồi… Con gái, yêu bằng tai mà… Huống chi, những lúc ở bên anh, em cần lắm những khoảng khắc an ủi như thế…

chi-can-anh-noi-anh-yeu-em

Người ta cứ cho rằng… Không bao giờ có cái gọi là tình yêu mãi mãi… Bởi chẳng ai biết trước được tương lai ra sao. Ngày hôm nay thế này, ngày mai chẳng biết bàn tay ấy có còn nắm chặt, nụ cười ấy còn vương vấn, trái tim ấy có còn đập cùng một nhịp với ta hay không… Nhưng thật sự, anh à, chẳng có gì là tuyệt đối cả… Giống như không ai tin về những điều mãi mãi, nhưng thực sự là chúng ta mãi mãi chỉ có một người cha, một người mẹ, giống như bầu trời mãi mãi chỉ có một mặt trời, một vầng trăng đấy thôi…
Em tin rằng, tình yêu cũng luôn có những khoảnh khắc tương đối như thế…

Vẫn luôn có những người yêu nhau và cùng nhau đi đến tận cuối con đường của hạnh phúc.

Vẫn có những người yêu nhau, dù không ở gần, nhưng trái tim thì luôn bên cạnh nhau.

Và vẫn có những người, yêu nhau, xa nhau rồi đấy, nhưng cứ để trái tim mình cô đơn như vậy đến cả cuộc đời…

Và anh này, giá kể như nếu anh còn không tin vào tình yêu mãi mãi, thì xin hãy cứ coi như trong mỗi khoảnh khắc của cuộc sống, mỗi giây mỗi phút được sinh ra và chết đi, anh yêu em trọn vẹn. Giống như việc thật khó để yêu ai đó suốt đời suốt kiếp, nhưng sẽ thật là dễ dàng nếu như yêu họ suốt đời suốt kiếp, từng ngày một. Phải không anh?
“Thành thật mà nói, thủy chung không có nghĩa là đời đời kiếp kiếp chỉ yêu một người, không bao giờ thay đổi. 
Mà là chỉ yêu một người trong một thời điểm. Mãi mãi trong khoảnh khắc đó, chỉ có duy nhất một người…”

Anh thấy không? Yêu một người mãi mãi, cũng không phải là khó lắm đâu mà…
 Vân Siu Nhiên

Con ốc nhỏ mang linh hồn của biển …

Chuyện rằng...

Ngày xưa trên mặt đất chưa có biển xanh. Thần Tình yêu bấy giờ là người duy nhất cai quản cõi đời. Thần tặng cho tâm hồn mỗi con người thứ quý giá nhất: viên ngọc tình yêu. Khi con người đánh rơi viên ngọc của mình, nó sẽ tan thành trăm nghìn mảnh. Và mỗi mảnh hóa thành một giọt nước mắt mang hương vị của nỗi đau. Chúng không mất đi mà được thần tình yêu giữ lại để làm nên những viên ngọc khác. Biển từ đó ra đời…

Thuở ấy biển chỉ có một mình. Tình yêu càng làm cho con người đớn đau, biển lại càng thêm mênh mông, càng thêm cô quạnh. Lúc đó, trên mặt đất đầy những dấu chân của tình yêu, người ta thấy một con ốc nhỏ bé và lạc lõng. Con ốc tội nghiệp loay hoay không tìm được cho mình một lối đi, chỉ biết trú sâu trong chiếc vỏ. Thần Tình yêu không còn viên ngọc nào để cho nó. Thế là người đưa nó về với biển.

Biển từ đó bỗng biếc xanh, không phải vì phép nhiệm màu nào của thần Tình yêu, chỉ vì biển đã thôi một mình. Ngày ngày có con ốc nhỏ cạnh bên nghe biển hát…

Một đêm buồn, biển nói với con ốc nhỏ rằng biển chẳng có gì cho riêng mình. Nước mắt của con người, tình yêu của con người làm nên biển. Biển không có tình yêu. Biển chỉ có tiếng hát - chỉ có linh hồn. Nhưng tiếng hát ấy, người ta chỉ nghe một khoảnh khắc nào đó trong đời, rồi quên. Và linh hồn ấy, biển có nhờ gió mang đi giữ hộ, nhưng gió mãi vui nên đã đánh rơi đâu đó giữa đất trời. Thế nên biển thấy mình vô nghĩa…

Con ốc nhỏ nghe câu chuyện của biển, nó thương lắm…

Rồi một ngày kia, biển gọi mãi, gọi mãi mà không thấy con ốc nhỏ trả lời. Thần Tình yêu bảo con ốc nhỏ đã ra đi. Biển ngỡ ngàng, con sóng ngày ngày tràn về rồi lại ra đi như chờ mong một điều gì... Biển buồn. Nhưng rồi biển cũng nguôi quên…

Câu chuyện có lẽ mất hút vào hư vô, hay tan biến đi như những bọt biển, nếu không có một ngày…

Một ngày, ở một nơi rất xa biển, có một cô bé nhặt được chiếc vỏ ốc nằm lẻ loi. Tình cờ cô bé áp chiếc vỏ ốc vào tai, và chao ôi… từ trong ấy có những thanh âm da diết vọng về.

"Sao trong chiếc vỏ ốc này lại có tiếng hát của biển hở thần Tình yêu?" – cô bé tìm gặp và tò mò hỏi Người. Thần Tình yêu kể cho cô bé nghe câu chuyện về con ốc nhỏ. Ngày ấy, con ốc nhỏ đã thỉnh cầu với Người rằng hãy cho biển được giữ lại tiếng hát. Người bảo đó là điều không thể, trừ phi… Vậy là con ốc nhỏ từ bỏ linh hồn mình để được giữ linh hồn của biển. Nó phải ra đi thật xa. Và biển sẽ mãi mãi không bao giờ biết được…

Con ốc nhỏ đã khóc thật nhiều, nước mắt của nó cũng không được trở về bên biển.

Nhưng nó biết, giờ đây, biển đã có linh hồn, và rồi biển cũng sẽ có tình yêu.

Chuyện rằng con ốc nhỏ vẫn ngàn năm mang theo linh hồn của biển…

Khi trái tim đã dành cho một người





Tôi và Lâm chia tay rồi ! Lâm là một cô gái tốt, rất đẹp cũng rất dịu dàng. Tuy rất nhiều bạn bè nói tôi bỏ cô ấy là ngốc, nhưng tôi vẫn chia tay, cho dù tôi cũng không nỡ.

Ngày thứ nhất : Cô ấy không chịu dậy, lấy chăn chùm kín người, trong ký túc xá không ai dám an ủi cô ấy. Cô ấy hôm nay không ăn cơm, đánh răng rửa mặt cũng không làm. Buổi tối, lúc đi ngủ, tôi nghe thấy cô ấy khóc ở trong chăn.

Ngày thứ hai : Hôm nay cô ấy đã ăn cơm, là bạn trong ký túc xá làm cho cô ấy ăn, quầng mắt cô ấy đỏ ngầu. Tôi luôn nói cô ấy là con ma thích khóc nhè, mỗi lần mở miệng cô ấy đều phủ nhận.

Ngày thứ ba : Hôm nay cô ấy mặc một bộ quần áo rất diêm dúa, đi vào một quán bar và uống rất nhiều rượu, hơn nữa còn dùng ánh mắt hút hồn đảo quanh một lượt khiến rất nhiều người phải thốt lên ” cô gái, cô rất đẹp”. Cô ấy uống rất nhiều, đến lúc có một người đàn ông đáng tuổi cha nói với cô ấy ” Cô gái, anh đưa em về nhà nhé” cô ấy cầm chén rượu trong tay hất tất cả vào mặt ông ta. Cái thằng cha đáng chết dơ tay lên định đánh , đám phục vụ liền chạy đến cứu Lâm. Tôi biết tất cả, tôi đang ở một góc khuất của quán bar theo dõi.

Ngày thứ tư : hôm nay cô ấy dậy rất sớm, tất bật cả một buổi sáng, sau đó vào nhà tắm rất lâu, lúc các bạn cùng phòng đẩy cửa vào đều kinh ngạc kêu lên : Sạch sẽ thế.

Ngày thứ năm : Cô ấy đã đi học lại, thật ra cô ấy học rất giỏi, nhưng từ khi bị tôi ảnh hưởng thành tích cô ấy có kém đi chút ít. Thế cũng tốt, thay đổi sự chú ý đi một chút thì hồi phục cũng nhanh hơn.

Ba tháng sau …. Cô ấy làm chủ tịch hội sinh viên, cô ấy càng ngày càng giỏi, cũng sáng sủa ra không ít, cũng sắp thi rồi.

Một năm sau … Bên cạnh cô ấy có rất nhiều đàn ông, nhiều người đẹp trai hơn tôi, nhưng căn bản cô ấy không để ý tới. Cô ấy và Lượng quan hệ rất tốt, chuyện bọn họ trong vườn trường rất đáng ngờ. Cô ấy chỉ coi Lượng là anh, thế nhưng lời nói ra thì không giữ được lâu.

Ba năm sau … Cô ấy sắp kết hôn rồi, chú rể là Lượng. Cô ấy đang ngồi viết thiếp mời, một cái, hai cái, ba cái … viết đến cái thứ mười hai thì cô ấy khóc, gục xuống bàn, nước mắt rơi mà không thể dừng lại. Tôi từ trên nhìn thử, tên chú rể trên tất cả thiếp mời đều là tên của tôi.

Tôi cũng rất muốn khóc, nhưng hồn ma thì không thể khóc, tôi không có nước mắt.

Ba năm trước : Tôi đang đi trên đường thì gặp tai nạn, trên tay cầm chiếc bánh ga tô mua tặng sinh nhật cho Lâm.

Đau đến bao giờ là đủ?

Ai cũng từng có nỗi đau của riêng mình, nhưng bạn có tự hỏi đau đến bao giờ mới đủ???...

Ngân cười nói mình rằng:”My chắc hẳn là con người lạc quan nhất trong số bọn mình nhỉ!”.
Mình ngước mắt nhìn, thoáng nghĩ một giây đáp lại:”My cũng nghĩ vậy, đối với một số cá nhân họ có lẽ phải mất tới 3 năm quằn quại đau đớn vì một điều gì đó để quên đi thì đối với My, 3 ngày là đủ”.



Mình có quá tự tin khi nói lên điều này? Trong khi mình chỉ là một con nhãi ranh 24 tuổi đời?

Từ nhỏ, mới tầm 12 tuổi mình đã cắm cúi đọc chồng báo Thế giới phụ nữ của bà nội và mẹ, trong đó mình thích nhất mục Tâm Sự về tình yêu, gia đình của các chị/cô/bác. Trong khi các bạn bè cùng lứa thì ngấu nghiến đọc truyện tranh, mình đọc về các chị đau đớn khi bị người yêu bỏ rơi, các cô tuyệt vọng bởi chồng lừa dối và các bác buồn lòng vì con cái hư hỏng.

Mình không phải là một đứa dễ bộc lộ cảm xúc của mình. Không như chị, mình chẳng lao vào ôm hôn ông bà cha mẹ một cách nồng thắm và nói rằng mình yêu họ một cách dễ dàng được. Nhưng mình lại vô cùng nhạy cảm, ai mắng, ai chê, ai khiển trách, mình đều rưng rưng nước mắt khóc. Nhưng mà mình ghét bị mọi người nhìn thấy mình khóc, vì mình không thích bị coi là một con bé yếu đuối. Chẳng thích một tí nào!”

Để nói tóm tắt lại như vậy, khác với hình ảnh hoạt bát nhanh nhảu mà nhiều người nghĩ, mình trên thực tế là một đứa thích được ngồi im và cảm nhận những gì xảy ra chung quanh mình như: thời tiết, con người, cái cây, bông hoa , kể cả những con vật… Thế nên lúc bé ước mơ của mình là trở thành một nhà văn, giống như ông nội ý, có thể điềm đạm ngắm cảnh, cảm thụ và viết ra hàng loạt những bài thơ rung động lòng người.

Mình thích nghe, thích hiểu và thích phân tích. Có lẽ vì thế nên từ bé tí các bạn thân cứ gọi điện tâm sự với mình rằng chúng nó thích thằng này con kia mà không được đáp lại, hoặc tỏ tình ra sao… Thế nhưng mình chẳng thấy phiền, vì đối với mình, được bạn bè tin tưởng để chia sẻ những điều thầm kín như thế chẳng phải tự nhiên mà có.

Thế rồi lớn lên, khi biết yêu cũng vậy, mình thích được nghe anh ấy kể về bản thân anh, những điều gì khiến anh hạnh phúc hoặc đau khổ. Anh có ước mơ là gì và tình yêu của anh đối với mình ra sao.

Mình luận ra một sự thật không tên rằng, thay vào việc có thể nói thẳng ra với gia đình, bạn bè, người yêu rằng mình yêu họ lắm, thì mình chỉ im lặng ở bên họ khi họ cần, làm những điều mình có thể để khiến họ vui.

Ai muốn bên cạnh mình là một con người cau có đau khổ? Trong khi hàng ngày chúng ta đã quá mệt mỏi và kiệt sức?

Thế nên, kể cả là mình có đau, có buồn, mình vẫn tỏ ra vui vẻ lạc quan. Bởi vì mình hi vọng nếu như không ai làm mình hạnh phúc, ít ra mình có thể khiến cho những người mình yêu cảm thấy thoải mái khi họ ở bên mình.

Cứ thế, dần dần thành thói quen, nỗi đau của mình biến chuyển thành những nụ cười trên môi họ, và điều đó làm trái tim mình ấm áp hơn cả.

Chúng ta, những con bé/cô gái/người phụ nữ rơi quá nhiều giọt nước mắt vì những thứ chẳng xứng đáng. Chúng ta có thể bị ám ảnh bởi sự tan nát của gia đình khi chúng ta còn thơ bé, chúng ta cảm giác như ngày mai sẽ không bao giờ đến khi một người con trai bước ra khỏi cuộc đời, chúng ta giận dữ vì những sự lừa dối hay thất vọng vì những thứ chưa bao giờ thuộc về chúng ta. Nhưng chúng ta có buồn, có khổ, có đau thì biết đến bao giờ là đủ? Liệu có phải một ngày bạn thức dậy và nhận ra rằng:”Vâng! Tôi cảm thấy tôi đau đủ rồi, từ giờ tôi sẽ trở lại bình thường”?

Đừng phí thời gian của mình thêm bất cứ một giây phút nào nữa, vì nỗi buồn là thứ chúng ta có thừa, còn hạnh phúc mới là điều chúng ta nên dành thời gian kiếm tìm. Bởi thế nếu điều gì làm bạn trăn trở, hãy nói ra lòng mình để sáng mai tỉnh giấc, nụ cười rạng rỡ trên môi sẽ là thứ đầu tiên bạn nhìn thấy trên khuôn mặt thân quen kia.

Tim ơi! Bình yên nhé

Trái tim em đã trầy xước vì mối tình đầu. Nỗi đau đó dai dẳng khiến em không tin vào 1 ai khác, em sợ vết xước sẽ lan rộng hơn. Con tim ngây ngô, vụng về bắt đầu rung động thế nhưng đó là 1 cảm giác thoáng qua. 
Em giờ đây không còn là em của ngày xưa, em không cần tình yêu, không cần sự quan tâm vì vết thương quá khứ vẫn chưa lành.
Em kể cho tôi nghe nhiều về cuộc sống, gia đình, bạn bè và cả người em đã từng yêu. Tình đầu của em ngây ngô không pha chút âu lo. 

Những tưởng tình yêu đó sẽ mãi tươi đẹp thế nhưng rồi trái tim của em lỗi nhịp. Em không còn cảm xúc yêu thương, em chọn cho mình trỡ thành 1 người cô đơn.
Tôi thích em, cái thích nhẹ nhàng. Đó là những lần tình cờ bắt gặp nụ cười em rạng rỡ trong nắng. Khi em cười đôi mắt long lanh, tinh khôi và mang 1 sức sống khó tả. Đó là những lúc em ngồi sau xe, véo lưng tôi vì những câu chuyện khiến em cười tức tưởi. 
Là những lúc em tựa vào lưng lắng nghe tôi ca những khúc ca buồn lúc tâm trạng. Em không chỉ là người bạn mà còn là người hiểu tôi lúc cô đơn. Ngày tháng cứ trôi, tôi thích em nhẹ nhàng như thế.
Từ khi quen em, cuộc sống của tôi thú vị hơn. Có khi quên ngủ vì những dòng tin nhắn đêm khuya. Cả tôi và em điều tìm được điểm chung trong cuộc sống. Những nụ cười hạnh phúc đã bắt đầu hiện hữu trên đôi môi bé bỏng.
Em từng nói với tôi, anh giúp tim em lành lẹn được không. Em muốn yêu ngây ngô, vụng dại như những ngày đầu tiên. Tôi vui vì điều đó, tự lắng nghe lòng, hạnh phúc của em bây giờ là niềm vui của chính mình. Với em, tôi là dung dịch oxi già chữa lành vết thương, còn với tôi em là oxi, vì nếu thiếu em chắc hẳn tôi sẽ rất khó thở.
Nụ cười hạnh phúc rạng rỡ khi em bên cạnh tôi. Khi tình cảm trong tôi lớn dần thì cũng là lúc nỗi đau tình đàu của em âm ỉ. Tôi ngỏ ý muốn bắt đầu thì em lại muốn dừng lại. Giữ khoảng cách sẽ tốt hơn vì em sợ lao vào vòng xoáy của tình yêu. 
Và em xa tôi như thế! Không có được tình yêu, tôi mất đi 1 người bạn, người em gái bên cạnh và hiểu tôi lúc cô đơn. Bây giờ tôi đã nhận ra vì sao khi yêu đơn phương người ta lại không thể làm bạn. Chúng tôi chưa bắt đầu nên không thể gọi là kết thúc. Vậy mà nỗi buồn không tên cứ ùa về trong tâm trí.
Cảm ơn em vì thời gian đã qua, cảm ơn vì tất cả. Em đã cho tôi biết được cảm giác lỡ nhịp của con tim. Thời gian sẽ trôi và nỗi nhớ sẽ vơi. Nhìn về nơi xa xăm, mong rằng con tim sẽ ổn.

--sưu tầm--

Em không cần anh nhưng muốn ở bên anh mãi

Không biết có được gọi là may mắn không khi cả em và anh đều là người đến sau…
Em đã từng có suy nghĩ thôi không yêu thương nữa cho đến khi em ra trường, bởi em là đứa đã vấp ngã quá nhiều trong yêu thương. Em sợ cái cảm giác tưởng như nắm được trọn vẹn yêu thương nhưng thực ra lại chẳng nắm được gì.
Em phải làm gì khi những cảm xúc trong em cứ rối tung và trở nên hỗn độn. Nó cứ quanh quẩn đâu đó trong con người em. Có những khi em chẳng hiểu nổi chính mình. Có những lúc em thấy mình trống rỗng.
 Đầu óc em cứ lặng đi, cũng chẳng tránh được có những khi em nhớ về người con trai đó. Người con trai đã từng là cả cuộc sống của em, người xoa dịu nỗi đau cho em nhưng lại bù thêm cho em những nỗi đau con đau hớn gấp nhiều lần như vậy. 
Những khi em thấy mình có những cảm xúc khó tả, em nhớ đến anh, em nghĩ về anh, người con trai đang dần bước vào cuộc sống của em. 
Khi yêu thương, em thường hay suy nghĩ, bởi em luôn sợ ở đâu đó trên cái thế giới này, có ai đó sẽ khiến người em yêu thương thay đổi, làm cho anh vui vẻ hơn, cho anh tất cả những điều anh muốn đủ làm anh vứt bỏ cả thế giới và vứt bỏ luôn cả em. Em chẳng dám yêu thương quá nhiều nữa.
Nhưng! Em hiểu rằng cả Em và Anh đều là những người từng yêu thương một người thật sự, từng có một quá khứ cả hạnh phúc và nước mắt nên người trước. Có được gọi là may mắn không khi cả em và anh đều là người đến sau? Có những câu nói như thế này:

"Em may mắn là người đến sau
Để lắng nghe niềm đau phía trước.
Em may mắn cùng anh chung bước
Để một chiều nắng cũng hóa mưa.
Em không thể là những ngày xưa.
Để bỗng dưng em thành cô ấy.
Khi em khóc quay lưng đã thấy.
Điều đặc biệt của người đến sau."
…...

Thật khó để che lấp đi thứ tình yêu lớn anh từng có.
Thật khó để viết tên em đè lên tên cô ấy.
Thật khó để anh vứt bỏ kí ức của mình.

Phần em, em sẽ không làm tất thẩy những điều đó để có được anh vì khi em đặt lòng yêu thương anh em đã nhận ra điều đặc biệt của người đến sau.

Không đủ xinh để ai cũng phải yêu.
Không đủ lớn để nổi bật giữa mọi người.
Không đủ ngọt ngào để làm xiêu lòng người khác.

Nhưng đủ tự tin và nghị lực để sống đúng là chính mình và cuối cùng là…
Em không cần là người đến trước nhưng em mong em sẽ là người cuối cùng của anh..


Còn quá sớm để cả em và anh nói lên tất cả, nhưng em thấy mình cần anh. Cần một người xua tan trong em cảm giác sợ hãi, ôm chặt em mỗi khi em đắng lòng, ở cạnh em an ủi và động viên em. 
Em không chắc mình giỏi dang bằng người khác những em sẽ yêu anh bằng tất cả những gì em có. Đó không phải làm một lời hứa, đó là việc mà em sẽ làm mỗi ngày. 
Ở gần bên anh, lắng nghe anh, trêu cho anh vui mỗi khi anh tức giận và có thể bước vào được trong suy nghĩ của anh.. Để em yêu thương anh, anh nhé. Cùng nhường nhịn nhau, và cùng cố gắng để hiều nhau.
 Bất kỳ ai cũng có quá khứ, cũng đã từng trải qua những ngày tháng ngọt ngào, em sẽ không bao giờ ghen với người yêu cũ của anh. Mà em cần phải cảm ơn cô ấy, bởi cô ấy đã để anh đến với em, để em có thể thay cô ấy chăm sóc và ở bên cạnh anh. 
Không có người đi trước thì sẽ chẳng có người đến sau và không có nỗi đau thì con người mãi không bao giờ trưởng thành được. Nhưng em sẽ ghen với người con gái nào đến sau em và em sẽ ghét bản thân em lắm. 
Bởi khi đó em cảm thấy mình quá tệ, quá tệ nên anh mới tìm đến bên người khác. Và nếu có tìm đến bên người khác thì anh nhớ nhé: Người đó chỉ được phép hơn em chứ không được phép kém hơn hoặc bằng em.
Em chưa dám nói mình yêu anh, bởi để nói rằng mình yêu một ai thì cần phải có thêm thời gian nữa. Nhưng em dám nói: Em cần Anh…chỉ một mình anh thôi…người đến sau ạ..
Rồi một ngày, em sẽ ôm anh và nói: Em không cần anh.. mà Em Yêu Anh và muốn ở bên Anh mãi….
Hạnh Chi – GocTamHon

Lý do yêu một ai đó là gì ??

Một cô gái hỏi bạn trai của mình :

-Tại sao anh yêu em?
-Sao em lại hỏi như thế, sao anh tìm được lí do chứ! - chàng trai trả lời.
-Không có lí do gì tức là anh không yêu em.
-Em không thể suy diễn như thế được.
-Nhưng bạn trai của bạn em luôn cho cô ấy biết lí do anh ta yêu cô ấy.
-Thôi được, anh yêu em vì em xinh đẹp, giỏi giang, nhanh nhẹn. Anh yêu em vì nụ cười của em, vì 
em lạc quan. Anh yêu em vì em luôn quan tâm đến người khác.

Cô gái cảm thấy rất hài lòng.



Vài tuần sau cô gặp phải một tai nạn khủng khiếp, nhưng rất may cơ vẫn còn sống. Bỗng nhiên cô trở nên cáu kỉnh vì cô thấy mình vô dụng . Vài ngày sau khi bình phục cô nhận được lá thư từ bạn trai của mình.

"Chào em yêu :

Anh yêu em vì em xinh đẹp . Thế thì với vết sẹo trên măt em bây giờ anh không thể yêu em được nữa
Anh yêu em vì em giỏi giang nhưng bây giờ có làm được gì đâu . Vậy thì anh không thể yêu em
Anh yêu em vì em nhanh nhẹn nhưng thực tế là em đang ngồi trên xe lăn . Đây không phải lí do giúp anh có thể yêu em.

Anh yêu em vì nụ cười của em. Bây giờ anh không thể yêu em nữa vì em lúc nào cũng nhăn nhó, than vãn.

Anh yêu em vì em quan tâm đến người khác nhưng bây giờ mọi người lại phải quan tâm đến em quá nhiều. Anh không nên yêu em nữa.

Đấy em chẳng có gì khiến anh phải yêu em vậy mà anh vẫn yêu em . Em có cần lí do nào nữa không em yêu.

Cô gái bật khóc và chắc chắn cô không cần một lí do nào nữa . Còn các bạn có bao giờ hởi những người thân của mình vì sao họ yêu bạn không? Tình yêu đôi khi không nhất thiết phải cần lí do đâu bạn ạ.

Vậy lý do yêu một người một ai đó là gì ?? Bạn nghĩ thế nào ?
--sưu tầm--

Im lặng là xa nhau, phải không anh?

Im lặng – một sự lạnh lùng đáng sợ, im lặng là xa nhau, phải không anh? Mỗi ngày trôi qua, lòng em càng buồn thêm một chút. Em im lặng không có nghĩa là em không nhớ anh, mà chỉ là em không muốn anh phải khó xử nữa. Nhưng anh cũng im lặng, không một tin nhắn hay một cuộc gọi, phải chăng anh đã quên…
Em và anh – hai người xa lạ, kết nối với nhau qua mạng xã hội, cách nhau 400 cây số, khoảng cách xa xôi nhưng mình không xa, phải không anh? Anh có biết là e rất hạnh phúc không, được gặp anh, được trò chuyện cùng anh, tuy chưa biết mặt anh nhưng em biết mình đã yêu anh nhiều lắm. Đến nỗi em không có thời gian để nghĩ về bản thân mình, chỉ tràn ngập hình ảnh về anh qua tưởng tượng. Gần gũi mà xa xôi, lạnh lùng mà ấm áp.
Đôi lúc em không hiểu anh, đôi lúc e thấy tự ti vì anh quá hoàn hảo. Đôi lúc e quay cuồng trong những hỗn độn suy nghĩ về anh, có yêu em không? có nhớ đến em không? Em mâu thuẫn trong suy nghĩ của chính mình, cảm giác mặc cảm về bản thân khiến em không đủ dũng cảm để bỏ tất cả mà đến bên anh. Điều đó làm em thật khổ sở, muốn giữ anh bên mình nhưng lại không đủ can đảm, tim em cứ nhói lên bởi ý nghĩ phải xa anh.

“Sài Gòn giấu anh kĩ quá đến nỗi em tìm không ra, để đến khi gặp được anh thì anh đã thuộc về người khác” và anh không biết rằng đã có người rất yêu anh, bây giờ và sau này vẫn thế. Bởi em đã cất anh vào góc sâu thẳm trong trái tim em, để em luôn cảm thấy hạnh phúc như anh đang ở bên cạnh. Muốn nói với anh nhiều lắm, muốn bất chấp tất cả để đến bên anh, muốn tìm anh trên phố đông người trước người con gái khác, muốn được dựa vào bờ vai anh mỗi khi mệt mỏi, muốn được anh ôm thật chặt…Nhưng giấc mơ mãi chỉ là giấc mơ.
Và ngày hôm nay khi anh nói đừng làm phiền anh nữa, thì giấc mơ ấy đã chấm dứt như một dấu chấm cuối câu. Chấm hết cho một câu chuyện tình yêu tưởng dài nhưng lại rất ngắn. Và kết thúc thật giống như em đã hình dung, mặc dù đã có sự chuẩn bị trước nhưng sao vẫn hụt hẫng quá. Cố gắng không gọi cho anh, cố gắng không nhắn tin, cố gắng không khóc mỗi khi nhớ anh, cố gắng và phải cố gắng nhiều lắm nhưng không muốn quên anh. Bởi anh giống như những cơn gió mát trong lành của những ngày hè nóng nực, cảm giác thoải mái lắm và em không muốn mình quên bất kì một chi tiết nào về cái cảm giác đó cũng như bất kì điều gì về anh. Anh cứ hạnh phúc bên người anh đã chọn nhé, em hi vọng trong một thoáng nào đó anh nghĩ về em, giống như nghĩ về một chỗ dừng chân nào đó trên cuộc hành trình dài, để trút bỏ những ưu tư, phiền muộn của mình. Hi vọng chỉ là hi vọng thôi vì em biết anh sẽ quên em như người ta quên một cuốn sách, đã đọc qua và không bao giờ đọc lại nữa. Cuốn sách cũ nằm im lìm trên giá, phủ một lớp bụi thời gian và dần trôi vào quên lãng, nhưng sách vẫn nhớ như in những người đã đọc qua nó…
Đêm buồn nhớ anh!
---Sưu Tầm---

Em không đủ can đảm để… khóc!

Em!
Giống với một số ít những cô gái khác, em được ông trời ban cho vẻ bề ngoài lúc nào cũng vui vẻ, tươi cười; lúc nào cũng cười cười, nói nói.
Lúc nào em cũng tỏ vẻ mạnh mẽ, anh không bao giờ phải mất thời gian vào những chuyện lặt vặt cho một đứa con gái như em, em tự lập, tự mình em có thể làm mọi thứ khi không có anh, hoặc em cũng đã nghĩ… nếu không có anh thì cũng chẳng ảnh hưởng gì… vì em có thể. Em chẳng cho anh cơ hội để chứng tỏ và anh cũng chẳng phải thằng con trai ga lăng, xúm xít và những chuyện của con gái… Nhiều lúc, em cũng muốn mình được như những con bạn, được anh tặng quà, được anh dẫn đi chơi chỗ này chỗ khác, được đi dạo cùng anh… nhưng những điều đó rất hiếm với em và tất cả đều được em gom lại trong “Hòm kỷ niệm”.
Em không đòi anh bất kỳ cái gì vì em hiểu hoàn cảnh của anh, em sợ anh tự ái, sự anh cảm thấy thua thiệt, mặc cảm với em. Em không giàu sang, không xinh đẹp nhưng có lý do để anh cứ đeo đuổi, cứ làm phiền. Anh là mối tình đầu và em tự tin vì tình cảm hai đứa… rằng sẽ chẳng bao giờ anh thay đổi, chẳng bao giờ anh dám phản bội… vì anh yêu em rất nhiều và em cũng vậy… có nhiều cái, rất đơn giản nhưng cũng giữ được hai đứa gần bốn năm qua.
Quen nhau 4 năm, chưa lần nào em phải trải qua cái cảm giác này, người em lúc nào cũng mệt mỏi, căng thẳng, em thấy mình như không đủ sức để tiếp tục những hoạt động, tiếp tục cố gắng và làm việc. Không một tin nhắn, không một lời hỏi thăm từ đã hơn một tháng. Trước đó em đã nghĩ, như mấy lần khác thôi, cùng lắm là hai đến ba ngày, anh sẽ lại chạy đến, hay lại rối rít tin nhắn, gọi điện thoại hoặc cố tình liên lạc với em mọi hình thức, nhưng… một, hai, ba… và đến hôm nay là ngày thứ 19. Sau những ngày đầu tiên không liên lạc với anh, em lại cảm thấy sợ, em sợ anh sẽ không liên lạc với em nữa hay em lo anh đã tìm được người mới thay thế em, một người vẫn hàng ngày đi làm cùng anh, không lè nhè khi anh bận bụi và mệt mỏi, chia sẻ nhiều chuyện với anh hơn, “mày thật vớ vẩn” – em vẫn tự an ủi mình mình câu nói đó…


Em sợ sự im lặng
Đến hôm nay là ngày thứ 30 – anh vẫn im lặng, em muốn nghe một tin tức gì đó từ anh nhưng sao khó quá, bạn bè anh em không quen, vả lại em cũng không quen cảnh đi điều tra, xét hỏi người khác… Được cái, em có con bạn quan tâm em hằng ngày, nhắn tin, liên lạc với em thường xuyên để hỏi về chuyện hai đứa… Nhưng hôm nay, nó ngập ngừng… “Tao có chuyện mà tao nghĩ phải nói với mày” – Chuyện gì? – “Nó có người yêu mới rồi, hình như người cùng chỗ làm, mấy hôm nay đi chơi về khuya lắm, nó nói với mấy đứa con này chia sẻ với nó nhiều hơn mày….”. Nghe xong, em chỉ cười – em không tin hay tự dối lòng mình anh sẽ không bao giờ như thế.
Bao nhiêu kỷ niệm trong em ùa về. Em muốn được như con Ân cùng phòng, khóc thét lên khi nó và người yêu có chuyện; cũng muốn giống như chị Nhân cùng phòng, cãi nhau to tiếng với người yêu trong điện thoại rồi gục mặt xuống dưới chân cầu thang khóc… mặc cho mọi người trong phòng đứa nhìn ngó, đứa chạy lại giỗ giành…. Hay như con bạn thân hồi cấp 3, mỗi lần có chuyện buồn với người yêu, nó đều tụ tập bạn bè, uống cho thật say, để được khóc lóc, chia sẻ.
Em muốn thử, em muốn giống như tụi nó nhưng càng thử làm những điều đó, em thấy sao khó quá. Em cũng đi uống một ít rồi uống thêm mọt chút nữa để mong sao cơn say có thể giúp cho em thôi không nghĩ về anh nữa, nhưng càng uống hình ảnh của anh lại càng hiện lên rõ ràng hơn. Ngồi xoay lưng tựa người vào phòng tắm, em cảm nhận như mình không đủ sức để bước ra, em ôm mặt, muốn khóc thật to, nhưng sao em lại không làm được… như vậy có thực sự em quá mạnh mẽ hay em đang cố giấu tất cả cảm xúc vào bên trong, để không ai thấy, em không muốn cho ai biết xảm xúc thật sự của em, không muốn cho mấy đứa bạn thân biết em đang thực sự rất buồn… nhưng vẫn đang và cố gắng rất nhiều.
***
Lý do em và anh xa nhau, em thực sự vẫn không hiểu. Chỉ biết mình vẫn còn nhớ và yêu anh nhiều lắm. Em không dám kể điều này với mấy đứa bạn thân vì em biết tụi nó rồi sẽ lại soi mói anh, nói anh không xứng với em… em nhớ anh nhưng chỉ biết giấu chặt vào trong… em muốn được khóc – em không tin, không tin anh lại thay đổi nhanh đến vậy, em trách móc, hối hận tại sao bất chợt để anh ra đi… giờ chẳng có lý do gì để níu kéo, em phải buồn hay chúc phúc cho tình yêu mới của anh…
--sưu tầm---