• Đau đến bao giờ là đủ?

    Ngân cười nói mình rằng:”My chắc hẳn là con người lạc quan nhất trong số bọn mình nhỉ!”. Mình ngước mắt nhìn, thoáng nghĩ một giây đáp lại:”My cũng nghĩ vậy, đối với một số cá nhân họ có lẽ phải mất tới 3 năm quằn quại đau đớn vì một điều gì đó để quên đi thì đối với My, 3 ngày là đủ”... Read more
  • Khi trái tim đã dành cho một người

    Tôi và Lâm chia tay rồi ! Lâm là một cô gái tốt, rất đẹp cũng rất dịu dàng. Tuy rất nhiều bạn bè nói tôi bỏ cô ấy là ngốc, nhưng tôi vẫn chia tay, cho dù tôi cũng không nỡ. .. Read more
  • Những câu nói hay về tình yêu khi chia tay

    Thỉnh thoảng, em lại nghĩ về cái cách mình đã vượt qua nỗi buồn của bản thân như thế nào. Cũng có lúc yếu đuối tiêu cực, có lúc chán chường mỏi mệt. Nhiều khi sự tức giận khiến em không thể thở được. Thế rồi cũng qua. Thế rồi cũng nhạt. Bây giờ nhìn lại thấy mình trẻ con và nông nổi... Read more
Hiển thị các bài đăng có nhãn chuyen-tinh-yeu. Hiển thị tất cả bài đăng

Đừng bao giờ yêu một chàng trai quá tốt

Đừng bao giờ yêu một chàng trai quá tốt, nó sẽ khiến bạn cảm thấy như đang đặt cược toàn bộ với vận may của mình. Khi mà may mắn mỉm cười thì anh ấy xuất hiện bên cạnh, còn khi cuộc đời giành giật lấy lại, bạn sẽ phải buông anh ấy ra.

Con gái ấy mà, tại sao luôn rắc rối thế? Trong những mớ mâu thuẫn rối như tơ vò nửa muốn nửa lại không, có bao nhiêu phần trăm là sẽ làm theo trái tim sai khiến đâu? Thật ra thì cô gái nào cũng muốn yêu một chàng trai tốt, nhưng những chàng trai quá tốt lại không nên yêu một chút nào.


Đừng bao giờ yêu một chàng trai quá tốt, căn bản vì có nhiều lúc chàng trai quá tốt ấy chẳng thật sự dành cho mình đâu. Và luôn khiến bạn nảy sinh cảm giác hồ nghi, rằng có đúng là chàng đang thật sự yêu thương mình hay chỉ là đơn thuần vì chàng tốt nên mới đối xử tốt với mình?

Đừng bao giờ yêu một chàng trai quá tốt, căn bản vì có nhiều lúc bạn sẽ cảm thấy anh ấy nâng niu và tôn trọng bạn quá mức để rồi mọi thứ cảm xúc lại biến thành sự xa cách. Cho dù có cố gắng đến mấy cũng chẳng thể hâm nóng được tình cảm nóng lên, bạn sẽ bắt đầu cảm thấy mọi thứ không chân thật.

Đừng bao giờ yêu một chàng trai quá tốt, căn bản vì có nhiều lúc bạn sẽ cảm thấy anh ấy đâu phải thuộc về mình bạn đâu? Anh ấy đối xử với ai cũng tốt như khi ở bên bạn, anh ấy chia sẻ nụ cười với tất cả mọi cô gái, anh ấy galant đến mức khiến bạn dễ dàng phát điên lên mỗi ngày.

Đừng bao giờ yêu một chàng trai quá tốt, nó sẽ khiến bạn cảm thấy mình ngày càng xấu xa và ích kỷ. Bạn sẽ trở thành một người chỉ chấp nhất chuyện anh ấy đi với ai, tốt với ai, có vượt qua mức cho phép hay không; luôn sống trong lo âu và sợ hãi rằng một ngày nào đó người ấy sẽ chẳng còn yêu mình mà chỉ cầm chừng mối quan hệ chỉ vì không muốn bạn bị tổn thương chứ không phải vì tình yêu.

Đừng bao giờ yêu một chàng trai quá tốt, nó sẽ khiến bạn cảm thấy như đang đặt cược toàn bộ với vận may của mình. Khi mà may mắn mỉm cười thì anh ấy xuất hiện bên cạnh, còn khi cuộc đời giành giật lấy lại, bạn sẽ phải buông anh ấy ra.

Đừng bao giờ yêu một chàng trai quá tốt, bởi vì mặc dù không để xảy ra những chuyện như trên, rất có thể anh ấy sẽ khiến bạn phát chán. Tình yêu không thể nào lấy lòng tốt và sự tử tế ra để đo lường. Người tốt như anh ấy có thể sẽ chỉ là một người chồng tốt chứ không thể là một người yêu hoàn hảo. Khi mà đang lúc thanh xuân phơi phới bạn cần phải tìm cho mình một cảm giác yêu đương mãnh liệt chứ không phải là chỉ những cái nắm tay không nặng cũng chẳng nhẹ.

Cái gì “quá” cũng thành ra hỏng bét, chỉ cần vừa đủ có khi mới là hạnh phúc bền lâu. Có thể bạn sẽ nghĩ khác, nhưng thật sự là những chàng trai quá tốt, vì thật sự ở đời làm gì có ai hoàn hảo. Có thể người ấy tốt, nhưng không hẳn bạn yêu người ấy đã là tốt đâu.

Giá như anh đến sớm hơn

Quá nửa đêm, anh bị đánh thức bởi cuộc gọi từ cô. Giọng ngái ngủ xen lẫn cáu gắt, anh gần như hét lên trong điện thoại:
- Có gì mà gọi giờ này?
- Anh đang ở một mình phải không? – Cô thì thầm.
- Ừ thì sao?
- Em…
Anh chán nản toan tắt điện thoại khi nghe cô ngập ngừng ở phía đầu dây bên kia. Những cuộc gọi lúc nửa đêm thế này thường không được chào đón dù cho có đến từ cô, người đang là bạn gái anh. Huống chi, cả ngày nay anh mệt mỏi xoay vòng trong đống công việc cuối năm. Vừa chợp mắt được một tí là cô lại gọi. Cơn buồn ngủ theo đó cũng dần biến mất.
- Anh từng nói chúng ta sẽ có con đúng không?
- Thì sao? – Tim anh đập phịch một cái rồi đột ngột nhảy múa trong lồng ngực. – Đừng nói với anh là…
- Một đứa cũng đang trên đường đến đây…
Đó là cuộc gọi của đêm hôm qua. Anh kết thúc ngay cuộc nói chuyện sau câu nói ấy của cô. Tắt điện thoại. Anh lẳng lặng đi ngay vào toilet. Không cần phải rửa mặt, anh cũng đủ tỉnh táo. Lời nói vừa nãy của cô còn có tác dụng hơn cả cốc cà phê anh uống ban chiều, có khi còn hơn cả chục cốc cộng lại.
Tay run run anh bấm bàn phím điện thoại. Vẻn vẹn chỉ có: “Mai đến bệnh viện cùng anh”. Tin nhắn hồi âm ngay lập tức: “Ừ. Em xin lỗi.”
Đêm nay, lại không thể ngủ. Loay hoay chờ cho trời sáng.

- Được 11 tuần rồi.
- 11 tuần á?
- Đã có tim thai. Khỏe mạnh, chỉ số phát triển tốt. Đây này.
Vị bác sỹ đưa tay chỉ lên màn hình vị trí “đứa nhỏ” đang nằm. Anh chẳng thấy gì ngoại trừ vật thể đen-không-hình-dạng. Nó tách biệt với cái đống cũng đen xung quanh nó bằng một đường viền, mấp máy. Tiếng nhịp tim đập “phình phịch” rõ ràng khiến anh rùng mình. Cô bấu chặt tay vào tấm nệm trên bàn siêu âm, mắt chưa một giây một phút nào rời khỏi màn hình.
Bước ra khỏi phòng siêu âm, cô vẫn cúi mặt.
- Xin lỗi anh, hôm ấy em…
- Lại quên uống thuốc nữa sao?
- Tại công việc bận quá nên…
- Đây là lần thứ mấy rồi?
- …
Cô im lặng. Anh thì đang nhớ xem là lần thứ bao nhiêu dắt cô vào đây. Lần nào anh cũng phản ứng như nhau khi nhận được tin từ cô. Chỉ khác là cái bình tĩnh lúc sau để giải quyết mọi chuyện. Anh thở dài. Yêu nhau gần 4 năm nay, có lẽ chưa bao giờ anh thấy chán nản như lúc này.
- Giờ em tính sao? Lại giống như những lần trước à?
- …
- Ông trời cũng ưu ái nhỉ? Bao nhiêu người cầu mong có con thế mà chưa “dính” lần nào. Còn em, bao nhiêu lần phải bỏ thế mà vẫn…
Anh định thốt ra cho hết câu nhưng thoáng nhìn thấy cô đang cúi gầm mặt, tay bấu chặt vào hai vạt áo, anh lại thôi. Chưa bao giờ anh thấy tình cảm giành cho cô suốt bao nhiêu năm qua giảm sút thế này. Anh thở dài. Nhớ đến lần thứ nhất anh đã hốt hoảng thế nào, lần thứ hai bàng hoàng ra sao, rồi lần thứ ba phân vân thế nào. Bây giờ thì… Cảm xúc trôi tuột như không có gì. Chẳng buồn nói với cô thêm lời nào nữa.
- Mai em sẽ bỏ. Hôm nay em hơi mệt.
- Ừ. Tùy em.
Anh chở cô về. Trên đường đi, hai người chả nói với nhau lời nào. Xe anh đổ phịch trước công ty cô. Chưa kịp chào anh như mọi ngày, cô đã nhanh chóng quay lưng vào đó. Để lại anh nhìn theo cái dáng gầy gầy con con mà nao lòng. Anh không hiểu hay đúng hơn là không biết cô đang nghĩ gì.
Sáng hôm sau hai người lại đến bệnh viện. Anh phải đi cùng cô. Anh buộc mình phải là người có trách nhiệm. Anh biết mình sẽ cưới cô làm vợ. Nhưng không phải là bây giờ và nhất là không phải vì đứa nhỏ.
Vị bác sĩ lấy tay trịnh trọng nâng cặp kính. Đôi chân mày chau lại với nhau, mắt không rời kết quả siêu âm.
- Cô bỏ thai mấy lần rồi?
- Dạ 3 lần rồi.
Vị bác sĩ ném cho anh cái nhìn khinh bỉ rồi hỏi tiếp:
- Thế có muốn mai này làm mẹ không?
- Dạ…
- Bỏ đứa này nữa là mai này không có con được nữa đâu.
Anh lắng tay nghe vị bác sĩ nói. Từng chữ từng chữ thấm vào đầu anh. Cô bỏ thai nhiều lần rồi. Thành tử cung vốn dĩ đã mỏng, giờ mong manh hơn bao giờ hết. Nếu bỏ nữa. Thì tử cung của cô sẽ không có khả năng giữ nổi đứa trẻ nào nữa. Vị bác sĩ thở dài. Các anh chị bây giờ sung sướng quá rồi. Muốn làm gì thì làm. Chúng tôi không can ngăn được. Bao nhiêu người tuyên truyền các tác hại của việc này mà có chịu nghe. Lúc đấy thì không quan tâm. Giờ có chuyện thì…
- Đừng có mà dại dột đến mấy chỗ tư nhân. – Vị bác sĩ lạnh lùng xen lẫn cứng rắn.
Vậy là cô không thể bỏ “đứa nhỏ”. Đồng nghĩa với việc cô phải sinh ra nó. Người anh lạnh toát. Bây giờ mà làm đám cưới thì tiền ở đâu ra. Nhà anh vẫn phải thuê. Gọi là nhà nhưng căn phòng nhỏ xíu. Gia đình cô còn tệ hơn. Gần chục anh chị em chui rúc trong căn nhà bé tí, người nào lấy vợ lấy chồng ra riêng thì đỡ được người đó nhưng cũng chẳng hơn gì. Nghĩ đến tương lai ngày thì làm việc quần quật, con đau con bệnh, con khóc con quấy trong căn nhà chưa đến 10m2 mà anh đổ mồ hôi lạnh toát. Tiền trong ngân hàng dành dụm bao nhiêu năm nay gần như con số không vì anh còn bố mẹ già phải nuôi và đàn em dưới quê.
Anh quay sang nhìn cô. Cô vẫn im lặng. Mặt cúi gầm. Li chanh muối tan cả đá nhạt nhẽo đặt trên bàn. Anh lạnh lùng phá tan bầu không khí đang có.
- Giờ em tính sao?
- Em tự có cách giải quyết.
- Sao những lần trước em không nói với anh?
- …
- Đến thế này thì anh phải làm sao?
- Nếu em nói thì anh cũng đâu có chịu cưới em.
Cô đưa đôi mắt ngấn nước nhìn anh. Đôi mắt có cả sự căm phẫn đến vô vọng. Cô lấy từ trong ví tờ 10 ngàn đặt xuống bàn rồi đẩy ghế đứng dậy.
- Em có cách tự em giải quyết. Anh không cần lo.
Anh bàng hoàng nhìn cô. Suốt bao năm qua, cô chưa từng cãi anh lấy một câu. Cái gì cũng nghe theo lời anh nói. Thế mà hôm nay cô dám ngang nhiên chống lại anh.
- Em muốn cái gì đây hả?
Cô không quan tâm lời anh nói, cứ thể bước nhanh ra khỏi căn-tin bệnh viện. Đôi vai run lên nức nở. Nước mắt tuôn dài không thể kìm lại được.
Tối đó, anh uống thật say. Bấm số điện thoại của cô, anh như gào lên qua điện thoại: “Cô còn muốn làm gì nữa hả? Giờ cô không bỏ đứa nhỏ được thì tôi sẽ cưới cô. Ngoài chuyện đó ra thì cô còn muốn gì nữa?”
Cô bật khóc. Dù cố nén không cho anh biết nhưng cô vẫn khóc. Nuốt vội giọt nước mắt mặn chát trên môi, cô nói giọng thỏ thẻ nhưng cứng ngắt: “Em sẽ bỏ con. Anh đừng bận tâm đến em”.
Tiếng gác máy lạnh lùng từ phía cô khiến anh thoáng chốc tỉnh táo. Chữ “con” thốt ra từ cô khiến anh đau ngay lồng ngực một chốc. Nhưng hơi men lại mang anh về với suy nghĩ tàn nhẫn kia. Anh ngã phịch lên giường, chiếc điện thoại rớt “bịch” xuống sàn nhà, tự động tắt máy.
Sáng hôm sau, tận gần trưa anh mới tỉnh được. Cơn say để lại dư âm khiến anh choánng váng. Anh liêu xiêu bước về phía toilet rồi tự nhiên nhớ đến lời cô nói tối qua. Anh cố xác định xem có phải là mơ hay không rồi vội vã phát hiện ra điện thoại nằm im lìm trên thềm nhà.
Có 3 tin nhắn đến máy anh. Cùng một người gửi.
“Em đang ở phòng mạch tư. Em chỉ biết có chỗ này. Anh ở đâu vậy? Sao không nghe máy? Em sợ lắm.”
Tim anh đập thịch một cái. Toan bấm nút gọi cho cô ngay thì tin nhắn thứ hai đập vào mắt anh.
“Có thể lần này em sẽ không có con được nữa. Nếu thế, anh vẫn muốn cưới em chứ? Hay là anh sẽ bỏ em để lấy người sẽ sinh con cho anh?”
Anh tưởng tượng cảnh cô co rúm một mình trên bàn phẫu thuật. Thoáng rùng mình, mồ hôi lạnh toát sống lưng.
“Em ra khỏi phòng phẫu thuật rồi. Em mệt lắm. Đau nữa. Lần này đau nhiều hơn trước gấp chục lần. Hình như máu vẫn chảy. Chắc em không tự về được nữa. Anh đến đón em nhé. Em xin anh.”
Tay anh run đến mất cả cảm giác. Bấm máy gọi cho cô. Bác sĩ đã cảnh báo cô thế nào mà còn làm vậy? Sao lại ngốc đến thế chứ?
Điện thoại đổ chuông hồi dài không ai trả lời. Anh định bấm gọi lại thì phía đầu dây bên kia vang lên giọng vội vã.
“Người nhà của bệnh nhân à? Vào viện ngay đi. Băng huyết rồi không cầm được. Chúng tôi đưa vào viện rồi.”
Anh cắn chặt môi khi từng lời nói vang lên qua tai anh. Anh lao như bay ra khỏi nhà, chạy thẳng đến bệnh viện. Chẳng lẽ cô tàn nhẫn đến mức đó, đánh đổi cơ hội làm mẹ để chọn ở cạnh anh?
“Không cứu được.”
Vị bác sĩ lắc đầu nhìn anh. Anh hỏi lại thêm một lần nữa. Vẫn câu trả lời y như thế, không khác một chữ.
Cô mất máu quá nhiều. Máu tuôn ồ ạt không cầm được. Phòng mạch ấy không giấy phép, thiếu trang thiết bị. Đưa đến đây thì quá muộn. Điều mà vị bác sĩ đã từng cảnh báo với cô.
Anh phải vịn tay vào tường lần theo lối vào nơi cô đang nằm. Lòng hi vọng bác sĩ ấy nhầm lẫn. Mắt chờ cô chạy đến thì thầm vào tai anh nói “em không sao” như những lần trước.
Ông ta hỏi anh có muốn nhìn mặt cô lần cuối không? Anh bảo có. Rồi anh thoáng thấy dưới tấm khăn trắng toát phủ cả thân người, bàn tay cô lộ ra. Chiếc điện thoại đặt cạnh bên. Có một tin nhắn sau cùng chưa kịp gửi đi. “Em yêu anh!”
Anh thoáng cười rồi bật khóc. Vừa cười méo xệch lẫn nước mắt. Ôm đầu ngồi bệt xuống sàn nhà. Anh hoang mang cầm lấy bàn tay cô. Lạnh quá em ơi!
Bàn tay tôi lay em dậy. Nhưng em không cử động. Lời tôi nói với em tối hôm qua như mũi dao đâm vào tim tôi. Đau nhói. Đau bao nhiêu không kể được. Bao nhiêu đau đớn tôi đang chịu có xá gì so với em. Trước khi nhắm mắt em còn nhớ tới tôi. Một thằng đàn ông như tôi đáng để em đánh đổi sao? Sao em ngốc nghếch quá? Sao em không giữ lấy mình? Sao em ngu ngốc quá… Sao tôi không?
Đầu óc quay cuồng trong suy nghĩ. Cái gì đã giết chết cô? Anh hay tình yêu của cô dành cho anh.
Anh phóng xe điên cuồng trên đường. Con đường phía trước nhòe đi vì nước mắt. Chiếc xe tải bấm kèn inh ỏi phía chiều ngược lại. Anh lao thẳng vào nó không biết cố ý hay vô tình. Thứ âm thanh chết chóc vang lên dồn dập, tiếng la hét kinh hoàng của những người xung quanh. Anh ngã vật xuống đường. Đầu đập xuống đất. Cơn đau từ tim dội ngược lên đỉnh đầu. Anh nhìn bầu trời đen nghịt phía trên. Môi mấp máy gọi tên cô.
Anh kịp nhìn thấy gương mặt cô khi còn sống, vật vã trong cơn đau mà bốn lần đã phải chịu đựng.
Em đau như anh bây giờ phải không? Hay là đau hơn.

Viết cho cậu người bay giờ không còn là của riêng tôi

Đã có lúc tôi cảm thấy cậu ngu ngốc và đáng thương khi chỉ sống mà dựa vào tình cảm, cứ thế chờ đợi tôi. Cuối cùng tình yêu tôi theo đuổi cũng thành cơn gió không thể giữ được, và tôi mất luôn cả cậu.
Cậu ít tuổi hơn tôi nên chưa bao giờ tôi gọi cậu một tiếng anh, dù cậu có năn nỉ hay dọa nạt tôi, có lẽ vì vậy mà tôi cũng phủ nhận luôn tình cảm tôi có với cậu. Tôi muốn yêu một người lớn tuổi hơn mình, người mà tôi có thể gọi là anh và có thể ở bên cạnh bảo vệ tôi.
Cậu không phải là chàng trai đầu tiên bước vào cuộc đời tôi, nhưng có lẽ là chàng trai kiên nhẫn chờ đợi sự hồi đáp của tôi lâu nhất. 5 năm không dài, nhưng đủ để có được tình yêu mình cố gắng theo đuổi, nhưng tôi lại quá cứng rắn, quá nguyên tắc nên mãi vẫn không thể mở cửa trái tim cho cậu bước vào.

Rồi cũng bằng ấy thời gian, tôi mặc định cậu là của tôi và thản nhiên đẩy cậu ra lúc tôi muốn một mình, kéo cậu lại lúc tôi cần người bên cạnh mà không quan tâm đến cảm nhận của cậu. Đó là sự ích kỷ của tôi, là điều có lỗi mà tôi đã gây ra cho cậu trong suốt thời gian dài.

Đã có lúc tôi cảm thấy cậu ngu ngốc và đáng thương khi chỉ sống mà dựa vào tình cảm, cứ thế chờ đợi tôi. Nhưng giờ đây tôi cảm thấy mình còn ngốc gấp trăm ngàn lần so với cậu vì đã không nhận ra cơ hội đến với mình để rồi nó ra đi trong hối tiếc. Tôi càng đáng thương hơn khi theo đuổi một tình yêu cao và xa hơn tình yêu cậu đang theo đuổi. Tôi đã quá tham vọng rồi phải không?
Cuối cùng tình yêu tôi theo đuổi cũng thành cơn gió không thể giữ được, và tôi mất luôn cả cậu.
Trước đây tôi nghĩ mình sẽ là một cô gái đặc biệt, sẽ không yêu giống nhiều cô gái khác. Giờ thì tôi thấy mình lại giống họ. Tôi bỏ mặc cậu, xua đuổi cậu để nuôi hy vọng với anh ấy. Đến khi bị từ chối tình cảm, tôi lại tìm kiếm cậu.

Lần này cũng cũng nhẹ nhàng quay lại như nhiều lần trước, cũng dịu dàng hỏi han, thầm lặng chấp nhận tính tình nắng mưa của tôi. Giờ phút ấy tôi ân hận, tôi nghĩ rằng sẽ không bao giờ đẩy cậu đi nữa. Nhưng… chính cậu lại là người đẩy tôi ra.
Cậu xin tôi hãy quên cậu đi, cậu nói cho tôi biết những cảm nhận trước giờ của cậu khi cố gắng để trở thành người đặc biệt của tôi, và cậu muốn tìm một cô gái khác chứ không phải là tôi.

Tôi chỉ biết cười nhạt cho những điều cậu rành mạch nói ra như chứng cứ để cắt đứt mối liên quan giữa tôi và cậu. Trái tim tôi đã đập nhanh biết bao, người tôi run lên và có gì đó nghẹn lại nơi cổ họng, nhưng tôi không khóc.
Như khi anh ấy từ chối tôi, tôi cũng không hề khóc. Phải, tôi đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, tôi không còn đánh rơi những giọt nước mắt quý giá cho những điều không phải dành cho tôi.
Nhưng, ký ức là cuốn phim lặp đi lặp lại những phân đoạn người ta không muốn nhớ nhất. Tôi vẫn không khóc vì cậu ra đi, nhưng tôi luôn nhớ đến cậu, cảm thấy tim nhói lên mỗi khi chỉ có một mình và nghĩ về cậu.
Cũng đã là quá muộn khi giờ đây tôi mới bắt đầu nhận ra điều mà tôi luôn phủ nhận, rằng tôi có tình cảm với cậu, rằng không có cậu thì tôi không còn là tôi nữa. Yêu thương đối với tôi là điều không dễ cho đi và càng không dễ đón nhận, cậu đi rồi, sẽ rất lâu nữa tôi mới có thể dành tình cảm thật sự cho người khác, nhưng tôi cũng không biết là đến khi nào.

Tôi vẫn tin nếu là của nhau thì sẽ thuộc về nhau. Cậu có phải là chàng trai của tôi hay không thì hãy để thời gian và định mệnh trả lời. Nhưng tôi vẫn rất chân thành mong cậu được hạnh phúc, mãi mãi.
Chuyện tình yêu cảm động - GreenStar

Đôi khi ta ngộ nhận về tình yêu

”Đôi khi ta cô đơn, ta cần người để nói chuyện, ta tìm được kẻ đồng hành. Ta hàn huyên về cuộc sống với người ấy, cười đùa với người ấy. Rồi ta nhầm tưởng đó là tình yêu.”
Có đôi lần trong đời, ta bắt gặp một người và cứ điên cuồng chạy theo người ấy, giữ người ấy lại bên mình, khóc lóc đau thương vì người ấy, tưởng như là tình yêu duy nhất của đời mình.

Đôi khi chúng ta ngộ nhận về tình yêu.

Nhưng rồi tình cảm ấy lại phai nhạt theo thời gian, lúc ngoảnh đầu nhìn lại, ta nhận ra mình đã nhầm lẫn giữa thói quen và tình yêu. Ta thường mắc phải những sai lầm như thế, đặt nhầm tên cho những mối quan hệ, chỉ bằng cảm xúc nhất thời của mình…
Chúng ta thường tạo cho nhau những thói quen, để rồi đôi khi nhầm tưởng đó là hạnh phúc. Ta lao đầu theo những yêu thương mỏng manh mà cứ ngỡ đó là thứ tình cảm sâu sắc từ tận đáy lòng mình. Chúng ta gọi đó là tình yêu.

Chúng ta dốc cạn trái tim mình vào đó, nhưng đến một ngày nhận ra, nếu không có thứ “tình yêu” ta tưởng “sống chết có nó” ấy, ta vẫn vui, vẫn lạc quan, vẫn nhớ thương, dành tình cảm cho những người khác. Nhiều lúc, ta tự làm tổn thương chính mình và người ấy mà thôi.
Đôi khi có một người đến với ta, quan tâm những lúc ta yếu đuối nhất, cần che chở nhất, khi ta vừa trải qua một mối tình đầy nước mắt và cảm thấy mất niềm tin vào tình yêu.

Người ấy tiếp thêm cho ta hy vọng, nghị lực, người ấy như hiểu hết mọi góc khuất trong tâm hồn ta, rồi ta bỗng nảy sinh tình cảm với người ấy. Đó cũng chẳng phải là tình yêu đâu. Đó chỉ là niềm thương mến.

Niềm thương mến đối với người thân thiết, với một người lấp đầy những trống rỗng, lướt qua miền sâu thẳm nhất để chữa lành vết thương lòng, nên ta vô tình ngộ nhận. Đừng đưa những cảm kích, lòng biết ơn để áp đặt vào tình yêu.
Đôi khi ta nhầm tưởng tình cảm giữa một người bạn thân khi họ luôn bên ta lúc ta mệt nhoài với những bộn bề cuộc sống là tình yêu. Hãy xem xét lại.

Để đánh đổi một tình bạn lấy một tình yêu thì có thể, nhưng sẽ rất khó để đưa một tình yêu về một tình bạn. Liệu đó là tình yêu hay là những xúc cảm khi gắn bó dài lâu?
Nhưng hai sự cô đơn ở gần nhau, lâu ngày, sẽ hóa thành một cái gì đó giống như yêu… chứ-không-phải-là-yêu!
Vậy nhưng, đôi khi những tổn thương mà ta gánh chịu khiến ta nghi ngờ vào mọi thứ, khi những hụt hẫng và vết cứa của những đổ vỡ đã qua khiến ta mất lòng tin vào tình yêu, ta không còn dám yêu nữa.

Khi những cảm xúc len lói trong ta là thật, khi ta mong nhớ người ấy là thật, ta đau quay quắt khi nhìn thấy người ấy đau, ta vui như đứa trẻ khi thấy người cười, nhưng ta luôn tự lắc đầu nhắc nhở mình rằng đó không phải là tình yêu đâu.

Ta sợ những vết trầy xước làm ta đau, ta sợ những điều xưa cũ lặp lại, ta từ chối yêu thương đến với mình. Nhận định rằng đó chỉ là tình cảm thoáng qua.
Nhưng ta ơi, phải làm sao khi ta yêu thương một người từ tận đáy lòng mình, quan tâm đến họ từ những điều nhỏ nhặt nhất, ta chỉ mặc định cho những thứ ấy là tình bạn, là tình thân? Ta hãy cứ sống thật lòng mình chứ đừng trốn tránh, tình yêu nào rồi cũng có lúc được nâng niu.
Ta luôn mắc phải những sai lầm như thế, đặt tên nhầm cho những mối quan hệ đi qua trong đời. Điều quan trọng là ta phải luôn đặt trái tim mình tỉnh táo và đợi chờ một thời gian vừa đủ để thấy người ấy có ý nghĩa với ta đến thế nào, đừng lầm tưởng tình bạn, tình thân thiết là tình yêu và ngược lại…
Goc tam hon-Theo NDT

6 yếu tố quyết định thành bại trọng tình yêu

Trong tình yêu, chỉ yêu thôi chưa đủ. Để có một mối quan hệ lâu dài, bền chặt và hạnh phúc, bạn sẽ cần đến các bí kíp để giữ lửa đấy. Cùng check nhé!

Đừng để những lời nói dối thành thói quen.

Những lời nói dối nho nhỏ có thể vô hại trong tình yêu, thậm chí đôi khi là chất xúc tác tuyệt vời khiến tình yêu có thêm nhiều cung bậc cảm xúc. Nhưng nên lưu ý rằng: đừng bao giờ để những lời nói dối thành thói quen. Điều này, khiến “một nửa” của bạn cảm thấy mơ hồ.


Ngay chính bản thân bạn cũng “miên man” trong những lời nói dối ấy, không biết thế nào là thật, giả. Và khi tình yêu không còn chỗ cho sự chân thành, ắt hẳn tình yêu sẽ không còn nguyên vẹn, và đôi khi đây chính là nguyên nhân khiến mối quan hệ kết thúc bằng việc: đường ai nấy đi. 

Đặt niềm tin vào đối phương.

Trong mối quan hệ của hai người, không thể thiếu những “cơn ghen” nho nhỏ bất kể bạn là một cô nàng độc lập, tự tin hay là một anh chàng bản lĩnh, lạnh lùng… Nhưng khi bạn quyết định chấp nhận tình yêu của người kia, nghĩa là bạn đã tin tưởng hay cũng có thể là cố gắng từng bước tin tưởng.


Không thể tránh được những cãi vã, những hiểu lầm… nhưng rõ ràng tất cả sẽ được giải quyết khi bạn có niềm tin vào đối phương. Dẫu biết rằng không có gì tuyệt đối, nhất là những ai đã từng bị lừa dối trong tình yêu, nhưng nếu tình yêu của bạn xuất phát từ sự chân thành và muốn gắn bó bền vững thì hãy tin tưởng nhau nhé!

Đừng quên chia sẻ .

Có thể chia sẻ niềm vui, nỗi buồn với người yêu cũng là một loại hạnh phúc. Chính vì luôn giữ trong lòng những thắc mắc, hoài nghi, những buồn bực, ấm ức… khiến các cặp đôi luôn gặp trục trặc về tình cảm. Bởi bạn không thể nói rõ cho đối phương hiểu và bản thân cũng không rõ đối phương nghĩ gì. 


Vậy nên, một trong những yếu tố quyết định thành bại của tình yêu là: đừng quên chia sẻ cảm xúc của cả hai. Cũng đừng quên chia sẻ những sở thích, sở ghét của nhau để đối phương hiểu thêm về bạn và bạn cũng được sống đúng với bản thân mình, không phải “gồng mình” để trở thành một ai đó xa lạ.

Lắng nghe và tôn trọng đối phương.

Đây là một trong những điều quan trọng giúp tình yêu được bền vững lâu dài. Nếu bạn bình tĩnh, nghiêm túc lắng nghe đối phương thì mọi khúc mắc của hai người đều được gỡ bỏ. Nếu cả 2 đều có ý định yêu nghiêm túc lâu dài, việc tôn trọng nhau là điều vô cùng cần thiết.



Dù là việc của mình nhưng khi cần đưa ra quyết định gì đó, nếu có thể hãy hỏi ý kiến để tham khao từ đối phương. Đơn giản như có ý định đổi việc hay mua sắm một thứ gì đó giá trị chẳng hạn. Điều này, còn khiến cho đối phương cảm thấy bạn tin tưởng họ nữa đấy!

Tạo khoảng riêng cho nhau .

Dù gắn bó với nhau thế nào, hai người cũng cần có những khoảng không gian riêng, ai cũng cần có sự riêng tư cho riêng mình.


Vậy nên, hãy tôn trọng sự tự do nho nhỏ đó của đối phương, đừng cố gắng “xâm phạm” tạo sự ngột ngạt cho mối quan hệ và khiến đối phương không cảm thấy được tôn trọng. Đọc tin nhắn hay kiểm tra facebook nhau thường xuyên cũng không phải điều nên làm. Mặc dù ai cũng có một chút tò mò, nhưng hãy hạn chế nhé.

Đừng chỉ để 1 trong 2 người cố gắng vun đắp.

Hai người đến với nhau xuất phát từ tình yêu – điều này thật tuyệt vời? Nhưng quan trọng là làm sao để giữ lửa được tình yêu đó? Hay cũng có thể mối quan hệ của hai người không xuất phát từ tình yêu. Vậy câu hỏi đặt ra là làm sao để “ươm mầm” tình yêu từ xuất phát điểm đó? 



Câu trả lời chung cho cả hai câu hỏi này là bạn cũng như đối phương phải cùng cố gắng, nỗ lực vun đắp tình yêu. Nghe điều này bạn có thể cho rằng nó mang tính lý thuyết, giáo điều nhưng thực tế đã chứng minh rằng một người không giữ nổi tình yêu, nó chỉ được hình thành từ sự cố gắng của cả hai.

--Chuyện tình yêu--



Ừ thì để kiếm tìm một người đâu có dễ gì đâu

Ừ thì nhiều lúc cũng thấy thật cô đơn.
Muốn tìm kiếm ở đâu đây một người để mà thương mà nhớ.
Muốn được chở đi ăn kem vào những ngày trời đông trở gió.
Cứ khúc khích cười nhìn khuôn mặt nhăn nhó của người ta.



Ừ thì nhiều lần cũng muốn được tặng hoa.
Vào ngày lễ tình nhân hay mùng tám tháng ba chẳng hạn.
Để không phải tủi lòng khi nhìn quanh đám bạn.
Chúng đang mỉm cười vì những lời ngọt ngào, lãng mạn của người yêu.

Ừ thì đôi khi cũng thích được làm kiêu.
Để cho người ta phải vắt óc nghĩ bao điều hay ho sến súa.
Rồi lại giả vờ dỗi hờn rằng mình chẳng ưa nịnh bợ.
Khiến ai đó gãi gãi đầu, trông ngô ngố mà thật dễ thương.

Ừ thì nhiều khi cũng muốn đạp xe dạo khắp phố phường.
Ngồi sau một người, dựa đầu vào tấm lưng vững chãi.
Vòng tay ôm eo, rồi bỗng nhiên cù cho ai kia giật mình dừng lại.
Cứ đưa mắt lườm lườm, mà cái miệng thì cười mãi không thôi..

Ừ thì đôi khi cũng muốn cùng ai kia tính chuyện xa xôi.
Chuyện của năm mươi năm sau, ngày ông và tôi còng lưng chống gậy.
Ngày ngày người ta nhìn hai cụ già dắt tay nhau đi, nụ cười hiền lắm ấy.
Sợi tóc bạc cả rồi, mà lòng vẫn thấy ngập xuân.

Ừ thì đôi khi cũng muốn được quan tâm.
Muốn được nhớ nhung, được ân cần chăm sóc.
Muốn được tựa vai người ta kể biết bao chuyện đời buồn vui, khó nhọc.
Muốn được một người bao bọc, chở che.

Ừ thì nhiều khi cũng muốn được lắng nghe.
Những lo toan giữa bộn bề bon chen thường nhật.
Để mệt mỏi tiêu tan sau vòng tay ôm siết chặt.
Đời bỗng nhẹ nhàng khi hai tấm lòng chân thật gửi trao nhau.

Ừ thì để kiếm tìm một người đâu có dễ gì đâu ?

(Lai Ka) - chuyện tình yêu !!

Níu kéo làm gì khi chia tay - Chuyện tình yêu

Đường cùng hay ngõ cụt, vốn không phải hiện ra chỉ vì những chuyện tình đổ vỡ. Chúng ta càng không thể rơi vào địa ngục chỉ vì một bóng hình quay đi. Vẫn biết là lòng vẫn yêu nên mới đau, mới nuối tiếc. Nhưng chỉ một mình chúng ta nuối tiếc thì sự hối tiếc ấy hóa thành bất hạnh mất rồi.

Tuyệt đối đừng khóc lóc chạy theo, cho dù có đau lòng muốn chết, cho dù có còn yêu thương đến mấy. Bởi vì những kẻ phản bội, những người đã dứt áo quay đi, lời hứa hẹn khi xưa bỗng chốc hóa thành hư ảnh, hà tất phải biến mình thành kẻ đáng thương nhất thế giới như thế?

Khi cảm xúc đã đổi khác, trái tim cũng tự động quay lưng, người đã từ bỏ ta để đuổi theo một hình bóng khác. Đối diện với một sự vứt bỏ nhẫn tâm như thế, chúng ta đã chẳng còn gì để đánh mất nữa rồi, sự tự tôn cuối cùng vẫn phải giữ lại đúng không?

Đừng níu kéo, bởi vì bạn càng níu kéo, đối phương càng tìm cách vũng vẫy hoặc ruồng bỏ, cho đến khi sự thiếu kiên nhẫn biến thành sự tàn nhẫn. Cho đến khi vết thương trong lòng bạn sâu lại càng sâu.


Níu kéo làm gì khi chia tay ??

Cảm thấy tuyệt vọng thì hãy khóc thật to, trút hết oan ức và tủi hờn ra để khóc, trút hết sự căm giận ra mà khóc. Để rồi khi nước mắt cạn có thể giấu nỗi đau vào trong tim, bình thản đối diện với bóng lưng đã quay đi mà tiếp tục sống tốt. Để rồi không chạy theo hay níu kéo van xin kẻ phản bội, để rồi không sai lầm mà biến mình thành người ngốc nghếch.

Người đi rồi thì sao? Chỉ để lại cho chúng ta những vết thương. Kỷ niệm xưa cũ dù có đẹp đến mấy, có như phim điện ảnh hay tiểu thuyết diễm tình thì cũng hãy coi nó như quá khứ đã qua. Đóng lại một trang là đóng lại dấu ấn một lúc nào đó cũng sẽ nhạt nhòa. Thời gian sẽ giúp ta trưởng thành, không thể hoàn toàn quên lãng những chuyện đau lòng và bỏ đi những vết thương, nhưng sẽ là nhớ về chúng mà không còn cảm thấy xót xa hay tiếc nuối nữa.

Chuyến tàu tuổi trẻ, rồi sẽ phải trải qua hết, gặp gỡ hết những người sẽ phải gặp trong đời. Có ai đó chỉ là người qua đường, có ai đó là người khắc cốt ghi tâm, có ai đó là người mà ở bên người ấy chúng ta thấy hạnh phúc, cũng có ai đó đến và để lại những vết thương.

Thế nên, đừng níu kéo một khi ai đó đã quyết tâm từ bỏ chúng ta. Cũng đừng tiêu tốn quá nhiều thời gian và nước mắt chỉ để tự hành hạ bản thân qua những lần dày vò trái tim vì nhung nhớ.

Chỉ cần tự thuyết phục thành công bản thân rằng, không nên phung phí tuổi trẻ lên những người không xứng đáng. Những người mà hôm nay có thể phản bội chúng ta chỉ để chạy theo một người khác, hoàn toàn chẳng thể đem lại hạnh phúc vẹn tròn cho bất cứ đối tượng nào mà người ấy yêu.

Buông tay đi, sẽ có người khác chờ. Một lần đau thương trôi qua, sẽ hiện ra một bậc thang để leo lên hạnh phúc. Dũng cảm để mặc người quay bước, chỉ cần giữ lấy bản thân để vượt qua đầm lầy thương tổn.
Để rồi sau này nếu có ai hỏi: Phải làm gì nếu người mình yêu trở thành kẻ phản bội, chạy theo người khác, có thể trả lời một cách rành mạch. Hãy buông tay đi thôi!

--Sưu tầm-Chuyện tình yêu --

Những lời nói yêu thương - Góc yêu thương

Có một ngày em hỏi anh rằng "Anh yêu em hay yêu cuộc sống của mình", anh trả lời rằng "Anh yêu cuộc sống". Thế là em bước đi nhưng em không bao giờ biết rằng em chính là cuộc sống của anh.

 * Nếu anh là giọt nước mắt trong em, thì em sẽ khóc để anh lăn xuống chạm vào môi em. Nhưng nếu em là giọt nước mắt trong anh thì anh sẽ không bao giờ khóc bởi vì anh không muốn mất em.


Những lời nói yêu thương

 * Bạn có thể mất một phút để cảm thấy thích một người, một giờ để mà thương một người, một ngày để mà yêu một người. Nhưng phải mất cả đời để quên một người.

 * Khi bạn gặp được một người có ý nghĩa đối với bạn, nhưng bạn biết rằng người đó sinh ra không phải dành cho bạn thì cách tốt nhất là hãy để họ ra đi.

 * Biển sẽ trở thành bức tường ngăn cách anh và em, bầu trời xanh chỉ còn là nỗi nhớ. Cuộc đời này anh nguyện tồn tại chỉ vì em và anh không bao giờ muốn biết mất em đau khổ như thế nào.

--Sưu tầm --

Ngày hôm qua - Góc tâm hồn

Kí ức và hiện tại luôn luôn nằm trên cùng một đường thẳng vì hiện tại qua đi sẽ trở thành kí ức…cứ như thế.
Nhưng em và anh lại chẳng bao giờ đi trên cùng một đường thẳng vì chúng ta là hai đường thẳng song song.
Trong truyện ngôn tình anh có thể là gió và em là mây, anh có thể là hoàng tử em là cô bé lọ lem như những câu truyện cổ tích . Gió và mây quấn quýt không rời, gió đẩy mây bay, dù mụ phù thủy có phù phép tới đâu thì hoàng tử và lọ lem của chàng cũng sẽ bên nhau trọng đời. Nhưng thực tế dù có quấn quýt tới đâu thì anh vẫn là anh, em vẫn là em, con người khi phải đứng trước sự lựa chọn thì luôn luôn thực tế phải không?
Xóa sạch kí ức, xóa sạch nước mắt lăn dài, xóa sạch tiếng nấc…và xóa sạch lời yêu thương đầu môi…
Ngày hôm qua !!!
Tình yêu là không khoảng cách chúng ta vẫn thường nói như vậy nhưng có khi thực tế lại khác bởi vì có muôn vàn lý do để chúng ta không phải là định mệnh của nhau, bởi vì chúng ta là hai con người đến từ hai thế giới khác nhau, dù có gắn bó tới đâu rồi cũng sẽ bị vùi lấp bởi số phận và hiện thực.
Anh có tin vào duyên phận không?
Em biết anh không phải là định mệnh là duyên phận của mình nhưng em vẫn tin anh là một nửa bức tranh mà em còn thiếu nên cho dù chúng ta đứng tại hai điểm khác nhau trên thế giới này, chúng ta không đi chung một con đường, không hít chung một bầu không khí, dù chúng ta trái ngược hoàn toàn, mặc dù để nắm tay anh đi hết con đường còn lại là rất khó khăn thậm chí là không thể.
Gặp gỡ…rồi chia ly…người ta vẫn nói rằng thà không gặp còn hơn nhưng lạ làm sao dù biết chia ly, dù biết sẽ đau nhưng con người ta vẫn không hối hận về sự gặp gỡ đó, bởi vì khi đau đớn làm người ta ghi nhớ lâu hơn.
Dù sớm mai tỉnh dậy biết rằng giấc mơ của mình đã tan biến, liệu trong dòng người tấp nập ấy chúng ta có nhận ra nhau sau bao nắng mưa của cuộc sống không?
Dù chỉ là kí ức nhưng lạ thay người ta muốn sống mãi trong cái cảm giác ấy mặc dù nó đi qua rất nhanh thậm chí nó chẳng đủ sức đọng lại lâu nhưng có người lại nhớ mãi, muốn trở về với kí ức đó, có một chút tình yêu, chút vụng dại mơ mộng của tuổi trẻ, và có gì đó cũng nổi loạn hơn.
Một mớ cảm xúc hỗn độn không thể xắp xếp. Nhưng tìm kiếm trong mớ hỗn độn đó em lại tìm được anh và em của ngày hôm qua.
Hoài Thu - Góc tâm hồn

Xa rồi áo tím sông Hương

Lâu lắm rồi em nhỉ?!! Nơi phương xa em nào biết có những chiều tôi lang thang trên sông Hương. Huế bây giờ vẫn thơ mộng như ngày nào, dòng sông Hương vẫn lãng mạn u buồn, con sóng nhỏ dịu dàng, mơn man gợi lại một cái gì đó rất xa xôi…
Dòng sông lặng lẽ trôi đi như thời gian. Con sóng như vẫn dịu dàng hồn nhiên như em ngày nào đó. Nhưng sóng làm sao biết được bên dưới cái dịu dàng, êm đềm kia là tất cả nỗi nhớ nhung, là cõi lòng, là kỷ niệm, là tình tôi dành cho em đang dậy sóng…
… Em áo tím thướt tha, phong thái thanh cao, dịu dàng, rất… thiếu nữ và rất… Huế, nón lá che nghiêng nửa mái tóc thề, e lệ, duyên dáng… Ngay từ phút gặp gỡ ban đầu, em đã làm tôi ngẩn ngơ…
Ngày ấy Huế vẫn thơ mộng, sông Hương vẫn dịu dàng, êm đềm như em vậy đó!
Chiếc nón bài thơ và tà áo tím của em đã thật sự cuốn hút tôi. Tuổi dại khờ của tôi gắn liền với một thời tôi đã đón đưa em mỗi buổi chiều tan học. Nhìn lại cuộc đời mình tôi nhận thấy những tháng ngày đó là thời gian đẹp nhất của đời tôi, và ngày ấy, nắng chưa nhạt màu và tôi còn yêu đời trẻ trung lắm!
… Em chợt đến, chợt đi như là gió, một chiều tan trường, em nói sẽ đi xa, xa mãi mãi, tôi thẫn thờ nghe lòng mình sụp đổ. Trời đã tắt nắng từ lâu, em ra đi quên nói lời từ giã, em sợ tôi sẽ thấy được những giọt nước mắt của em… Và giờ phút chia ly chóng vánh trôi qua…
xa roi ao tim song huong
xa rồi áo tím sông Hương
Tôi và em đã trải qua một đoạn đời và chắc chắn em sẽ không bao giờ trở lại với dòng sông này nữa, hàng cây sẽ u buồn xơ xác theo tháng năm và chỉ một mình tôi ở lại với dòng sông buồn trầm mặc, với những chiếc lá khô rơi rụng lả tả bên đường…
… Tám năm rồi đó em! Có những chiều cô đơn tôi ôm đàn ngồi hát: “tôi có người em sông Hương núi Ngự…” mà nước mắt mặn môi. Bài thơ ngày nào tôi viết tặng em bây giờ vẫn còn dang dở bởi vì thiếu em, vì thời gian là những cơn gió vô tình miên man thổi tới… Tất cả đã xa, xa lắm rồi!
Tôi đang nhớ lại những ngày tháng xa xưa đó và hoài niệm về em: Một thời áo tím thơ ngây nhưng cũng đầy đắng cay, chua xót. Biết ở nơi xa xăm nào đó, em có nhớ đến ngày xưa? Một thời mà tôi và em đã…
Gió từ mặt sông vẫn thổi lên mát rượi, vương lòng tôi vang vọng mãi một khoảng trời xưa!…

Cao Minh Thanh

(Ðà Lạt)

Mùa đông kỉ niệm

Những ngọn gió đầu mùa đã bắt đầu se lạnh. Trên con đường này, ngày nào tôi cũng đi qua, cũng con đường đất ngoằn ngoèo uốn khúc, cũng những chiếc lá me bay bay, nhưng tại sao hôm tay tôi lại cảm nhận rằng: cảnh vật buồn buồn bâng khuâng làm tôi khó tả.

Mùa đông kỉ niệm
                                                              Mùa đông kỉ niệm

Có phải chăng những phút giao mùa như thế này con người ta thường cảm thấy như vậy không? Chắc hẳn là không. Thế là vì một nguyên nhân nào khác chăng? À! Thì ra đấy là kỷ niệm một mùa đông.
Mùa đông năm ấy, khi tôi còn là cô học sinh cấp III của trường, tôi cũng như bao cô bạn khác, cũng hồn nhiên ngây thơ tung tăng cắp sách đến trường một cách vô tư. Hồi ấy, tôi chỉ biết học, chơi và chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương như những đứa bạn cùng lứa.
Cứ mỗi buổi sáng, tôi thức dậy thật sớm để đến trường, mặc dù từ nhà đến trường cũng khá xa, đường xá thôn quê ngày xưa đi lại rất khó khăn “cầu tre lắc lẻo” nên bạn tôi đành phải đi bộ.
Ngày nào cũng vậy, tôi đi học rất đúng giờ khi trống trường giờ vào lớp thì tôi cũng vừa bước vào chỗ ngồi, và khi trống tan trường vang lên, tôi cũng từ trong lớp phóng thẳng một mạch về đến nhà. Lúc nào tôi cũng như một cái máy đến lớp và ra về trong sự vất vả như vậy.
Bỗng có một hôm, vì bận ở lại lớp làm cho xong tờ báo tường để kịp chào mừng ngày Nhà Giáo Việt Nam 20 tháng 11, nên khi tôi vừa vụt ra khỏi lớp, hình như giác quan thứ sáu đã báo cho tôi biết là có kẻ nhìn trộm. Quả đúng không sai, khi tôi ngẩng lên thì bên kia đường một gã thanh niên có gương mặt quen quen đã mỉm cười nhìn tôi tự lúc nào. Phần tôi cũng chưa hề biết tên hắn.
Hắn bước đến hỏi:
- Chào cô bé! Sao hôm nay về trễ vậy?
Tôi vẫn im lặng.
Hắn tiếp:
- La cà phải không? Anh về méc má cho coi!
Nãy giờ hắn cứ hỏi nói làm như đã quen biết tôi từ lâu lắm rồi vậy. Tôi lại nhìn hắn như một kẻ từ hành tinh nào lạc đến và nghĩ bụng: “Trước đến giờ tôi rất ghét những kẻ không quen, không biết mà tự dưng lại hỏi chuyện như đã thân mật từ lúc nào”. Vì bụng đang đói nên tôi cau có:
- Mắc mớ gì đến ông mà ông đòi méc má tui chứ?
Nói xong tôi định bỏ đi.
Nhưng gã không quen kia đâu chịu để cho tôi đi. Hắn bước đến chặn tôi lại và hình như hắn không nhận thấy vẻ bừng bừng “sát khí” trên gương mặt của tôi.
Hắn nói:
- Làm gì mà dữ quá vậy bé, nói cho anh nghe đi, tại lý do nào bé lại về trễ, vì mỗi khi trống tan trường lúc nào anh cũng thấy bé là người đầu tiên bước ra khỏi lớp, nhưng sao hôm nay bé lại trễ hơn nửa giờ rồi vậy?
Tôi nhìn hắn nghĩ thầm: “Thì ra hắn đã theo dõi ta như thế sao? Tại sao hắn lại có nhiều thời gian quá vậy, hay là hắn làm việc ở cơ quan nào gần đây nên ta thấy hắn có vẻ quen quen. Tại sao hắn lại theo dõi mình… vân vân”. Còn rất nhiều câu tại sao nữa. Nghĩ đến đây tôi không dám nghĩ xa hơn. Một lần nữa tôi nói gần như gắt:
- Ơ cái ông này, tự nhiên cản đường không cho tui về sao chứ?
Hắn lại thản nhiên:
- Bộ anh già lắm hay sao mà bé gọi anh bằng ông vậy? Bé nhìn kỹ anh đi, anh đây cũng đâu đến nỗi nào, phải vậy không?
Nghe đến đây tôi nghĩ thầm:  “Thì ra nhìn kỹ lại hắn chỉ hơn mình độ vài tuổi, nhưng tại sao hắn lại gọi mình bằng bé, vậy mới tức chứ?”.
Vì bụng đang đói, hắn thì không quen mà cứ làm “kì đà cản mũi” nghĩ đến đây tôi không bực sao được, tôi càng phản đối.
- Tui đã nói rồi, tui không quen ông một lần nữa yêu cầu ông tránh sang một bên cho tui về.
Lần này hình như hắn đã thấy được gương mặt giận của tôi nên xuống nước nhỏ.
- Được, bé muốn về thì từ này về sau phải gọi bằng anh, nếu không bé chưa về được đâu.
Tức thiệt chứ, cái ông này không quen biết nói chuyện với mình như ra lệnh vậy. Nghĩ đến đây, tôi định xí…!! một hơi cho rõ dài rôi bất chấp bỏ đi, cho hắn một bài học ê cả mặt. Từ nay về sau cho hắn bỏ tật “Tự nhiên sao cứ tự nhiên” ấy! Nhưng giữa lúc đó tôi lại nhìn thấy ông thầy chủ nhiệm đang đi về phía mình, sợ thầy biết chuyện và cũng không muốn kéo dài cuộc đối thoại không mấy gì thú vị này, nên tôi buộc lên tiếng cho qua chuyện:
- Thôi được, tôi về nha anh.
Có vậy tôi mới thoát khỏi cảnh bực dọc ấy. Vừa đi tôi vừa lầm thầm: “Anh, anh của mấy đứa trẻ mẫu giáo ở trường mầm non bên cạnh ớ, chứ với ta đừng hòng”. Nghĩ rồi, tôi xem như chuyện bình thường không để tâm đến.
Thế là một tuần trôi qua, tôi cũng đến trường và cũng quên mất gã không quen hôm nào. Rồi có một hôm không hiểu lý do gì tôi đến lớp trễ. Từ đằng xa tôi đã nghe tiếng trống trường giục giã thôi thúc làm chân tôi luống cuống đi muốn ngã và cũng không cần biết bên đường kia có một kẻ đứng chờ. Hôm nay gã có vẻ bạo dạn hơn, bước vội đến khi thấy tôi:
- Sao hôm nay bé đến muộn vậy? Ngủ trưa phải không?
Đang có chuyện bực mình lại gặp phải “kì đà” nữa. Tôi đứng ngay lại dằn từng tiếng:
- Lại là ông nữa à?
Nói rồi tôi đi thẳng vào lớp để lại trong đầu gã một sự ngẩn ngơ và ý nghĩ về cô học trò cứng đầu như tôi.
Vừa ngồi xuống ghế, một phần vì sợ thầy rày, một phần bực mình vì đi trễ cũng may mà hôm đó thầy không gọi trả bài, nếu có tôi sẽ lãnh con zêrô to tướng. 

Cùng lúc ấy tôi lại được truyền tay một lá thư có nội dung: “Hẹn bé giờ tan trường. Kí tên: S”, thư chỉ vọn vẹn có bấy nhiêu nhưng không hiểu tại sao hôm ấy tất cả bài giảng của thầy cô, tôi đều cố gắng hết sức lắng nghe vậy mà cũng chẳng hiểu nổi.
Tôi đã biết anh kể từ hôm ấy. Ngày tháng trôi qua, tôi và anh đã trở thành đôi bạn rất thân. Vì cơ quan của anh ở cạnh trường nên chúng tôi có rất nhiều thời gian gần gũi, tình cảm hai đứa ngày một đậm đà và tôi đã quên bẵng đi tôi đã thay tiếng “ông” tự lúc nào. Những ngày tháng ấy chúng tôi đã có rất nhiều kỷ niệm dưới mái trường cũng như trên con đường kỷ niệm đó.
Bỗng có một hôm anh đến nhà tìm tôi báo tin rằng: “Ngày mai anh lên đường làm nghĩa vụ”. Khi nghe tin ấy tôi thật bàng hoàng và thầm trách rằng tại sao anh cho mình biết quá muộn. Nhưng tôi lại nghĩ “anh phải đi vì quê hương đất nước đang cần”. Vì hay tin muộn nên kỉ vật của tôi làm kỷ niệm cho anh trước lúc lên đường là những lời động viên, an ủi.

Khi ra về tôi tiễn chân anh một đoạn đường, cũng con đường có lá me bay khi những ngọn gió đông thổi về lành lạnh. Đi bên anh tôi càng tin tưởng rằng anh sẽ là người giúp ích rất nhiều cho đất nước quê hương mình. Vì tôi hiểu tính tháo vát, lanh lợi, thông minh, và nhất là tính kỷ luật của anh. Tư chất ấy rất phù hợp với tác phong của người lính.
Ngày nay cũng con đường này, cũng khí trời lành lạnh của mùa đông năm xưa, và cũng dưới mái trường quen thuộc, nhưng tất cả đã vào dĩ vãng, tất cả đã ra đi theo năm tháng. Bây giờ tôi không còn là cô học trò ngây thơ của ngày nào nữa, mà giờ đây tôi đã là một cô giáo rồi. Kỷ niệm ngày xưa còn đó. Nhưng người xưa đã xa rồi.
Theo Phạm Thị Tuyết Vân

Tim ơi! Bình yên nhé

Trái tim em đã trầy xước vì mối tình đầu. Nỗi đau đó dai dẳng khiến em không tin vào 1 ai khác, em sợ vết xước sẽ lan rộng hơn. Con tim ngây ngô, vụng về bắt đầu rung động thế nhưng đó là 1 cảm giác thoáng qua. 
Em giờ đây không còn là em của ngày xưa, em không cần tình yêu, không cần sự quan tâm vì vết thương quá khứ vẫn chưa lành.
Em kể cho tôi nghe nhiều về cuộc sống, gia đình, bạn bè và cả người em đã từng yêu. Tình đầu của em ngây ngô không pha chút âu lo. 

Những tưởng tình yêu đó sẽ mãi tươi đẹp thế nhưng rồi trái tim của em lỗi nhịp. Em không còn cảm xúc yêu thương, em chọn cho mình trỡ thành 1 người cô đơn.
Tôi thích em, cái thích nhẹ nhàng. Đó là những lần tình cờ bắt gặp nụ cười em rạng rỡ trong nắng. Khi em cười đôi mắt long lanh, tinh khôi và mang 1 sức sống khó tả. Đó là những lúc em ngồi sau xe, véo lưng tôi vì những câu chuyện khiến em cười tức tưởi. 
Là những lúc em tựa vào lưng lắng nghe tôi ca những khúc ca buồn lúc tâm trạng. Em không chỉ là người bạn mà còn là người hiểu tôi lúc cô đơn. Ngày tháng cứ trôi, tôi thích em nhẹ nhàng như thế.
Từ khi quen em, cuộc sống của tôi thú vị hơn. Có khi quên ngủ vì những dòng tin nhắn đêm khuya. Cả tôi và em điều tìm được điểm chung trong cuộc sống. Những nụ cười hạnh phúc đã bắt đầu hiện hữu trên đôi môi bé bỏng.
Em từng nói với tôi, anh giúp tim em lành lẹn được không. Em muốn yêu ngây ngô, vụng dại như những ngày đầu tiên. Tôi vui vì điều đó, tự lắng nghe lòng, hạnh phúc của em bây giờ là niềm vui của chính mình. Với em, tôi là dung dịch oxi già chữa lành vết thương, còn với tôi em là oxi, vì nếu thiếu em chắc hẳn tôi sẽ rất khó thở.
Nụ cười hạnh phúc rạng rỡ khi em bên cạnh tôi. Khi tình cảm trong tôi lớn dần thì cũng là lúc nỗi đau tình đàu của em âm ỉ. Tôi ngỏ ý muốn bắt đầu thì em lại muốn dừng lại. Giữ khoảng cách sẽ tốt hơn vì em sợ lao vào vòng xoáy của tình yêu. 
Và em xa tôi như thế! Không có được tình yêu, tôi mất đi 1 người bạn, người em gái bên cạnh và hiểu tôi lúc cô đơn. Bây giờ tôi đã nhận ra vì sao khi yêu đơn phương người ta lại không thể làm bạn. Chúng tôi chưa bắt đầu nên không thể gọi là kết thúc. Vậy mà nỗi buồn không tên cứ ùa về trong tâm trí.
Cảm ơn em vì thời gian đã qua, cảm ơn vì tất cả. Em đã cho tôi biết được cảm giác lỡ nhịp của con tim. Thời gian sẽ trôi và nỗi nhớ sẽ vơi. Nhìn về nơi xa xăm, mong rằng con tim sẽ ổn.

--sưu tầm--