• Đau đến bao giờ là đủ?

    Ngân cười nói mình rằng:”My chắc hẳn là con người lạc quan nhất trong số bọn mình nhỉ!”. Mình ngước mắt nhìn, thoáng nghĩ một giây đáp lại:”My cũng nghĩ vậy, đối với một số cá nhân họ có lẽ phải mất tới 3 năm quằn quại đau đớn vì một điều gì đó để quên đi thì đối với My, 3 ngày là đủ”... Read more
  • Khi trái tim đã dành cho một người

    Tôi và Lâm chia tay rồi ! Lâm là một cô gái tốt, rất đẹp cũng rất dịu dàng. Tuy rất nhiều bạn bè nói tôi bỏ cô ấy là ngốc, nhưng tôi vẫn chia tay, cho dù tôi cũng không nỡ. .. Read more
  • Những câu nói hay về tình yêu khi chia tay

    Thỉnh thoảng, em lại nghĩ về cái cách mình đã vượt qua nỗi buồn của bản thân như thế nào. Cũng có lúc yếu đuối tiêu cực, có lúc chán chường mỏi mệt. Nhiều khi sự tức giận khiến em không thể thở được. Thế rồi cũng qua. Thế rồi cũng nhạt. Bây giờ nhìn lại thấy mình trẻ con và nông nổi... Read more
Hiển thị các bài đăng có nhãn blog-truyen. Hiển thị tất cả bài đăng

Những câu nói của đàn ông "không bao giờ đáng tin"

Là con gái, ai cũng thích người yêu mình nói những câu an ủi vỗ về như: Anh yêu em, Anh mãi chỉ yêu em thôi...

Tuy nhiên, có những anh chàng dù chỉ mới quen thôi mà cũng có thể nói ra những câu nói có cánh, dụ dỗ các nàng.

Dấu hiệu để nhận biết những gã Sở Khanh thực sự mà các cô nàng nhẹ dạ cả tin cần đọc để tránh xa nhé.

Với những gã đàn ông Sở Khanh này, cố gắng và mất thời gian tiếp cận một phụ nữ nào đó, hắn không bao giờ có tình cảm thật sự. Ngược lại, hắn chỉ tìm mọi cách dụ dỗ, lừa gạt để chiếm đoạt thân thể hoặc tiền của bạn mà thôi.

Nhưng để nhận diện những gã đàn ông họ Sở này không quá khó đâu bạn gái ạ. Chỉ cần bạn để ý đến những câu nói cửa miệng của hắn, bạn sẽ dễ dàng bắt bóng được chân dung thật của hắn khá nhanh chóng.




1. “Chưa bao giờ anh có được cảm giác xốn xang, nhớ nhung và hạnh phúc như lúc này. Đơn giản vì anh sống gần 30 năm trời mà không biết thế nào là sự ngọt ngào của tình yêu cho tới khi gặp em”.

Khi ở bên bạn, những anh chàng Sở Khanh thường không ngần ngại nói lên cảm xúc hạnh phúc đang có trong lòng. Dù trong lòng chàng ta chẳng hề nghĩ vậy nhưng chàng vẫn nói dối và dẻo như kẹo kéo khi nói như thể bạn là người phụ nữ đầu tiên và duy nhất mới có thể mang lại hạnh phúc thực sự cho chàng.

Những điều ngọt ngào chàng nói này thường khiến những bạn gái nhẹ dạ cả tin thấy sung sướng và hạnh phúc âm ỉ. Bởi con gái suy cho cùng, yêu bằng tai nên dễ bị lừa là vì vậy.

2. “Anh chỉ yêu duy nhất mình em. Chỉ có em mới là tình yêu đích thực mà anh tìm kiếm bấy lâu nay”.

Tương tự như câu nói đầu tiên, nhiều anh chàng Sở Khanh vẫn hay leo lẻo nói những lời có cánh này với người phụ nữ mà hắn đang gạ gẫm. Dù cho trước đó, chàng đã có thể thú nhận yêu rất nhiều cô gái nhưng chỉ khi gặp bạn, chàng mới nhận ra đó là người chàng duy nhất yêu từ trước đến nay. Và chàng tự bảo đó là tình yêu đích thực của đời chàng.

Song sự thật, bạn chẳng quan trọng chút nào với chàng cả. Chàng chỉ muốn lợi dụng bạn. Khi lợi dụng xong hoặc khi đạt được mục đích, chàng sẽ đá bạn như đá chiếc rẻ lau bẩn.

3. “Vợ chồng anh không hạnh phúc. Giờ bọn anh sống chỉ vì con. Anh sẽ nhanh chóng tìm cách li dị vợ để đến với em”.

Nếu như bạn từng gặp gỡ và hẹn hò với những anh chàng Sở Khanh đã có gia đình thì bạn sẽ thường được nghe đi nghe lại câu nói cửa miệng hứa hẹn này.

Chiêu bài của các Sở Khanh đã có vợ luôn là vợ chồng không hạnh phúc, thậm chí giờ vợ chồng hắn chỉ sống vì con cái. Trong thời gian tới, hắn sẽ cố gắng tìm cách li dị vợ nhanh chóng để đến với bạn danh chính ngôn thuận.

Nhưng sự thật, đây chỉ là một vở kịch của những gã Sở Khanh mà thôi. Những bạn gái đừng tin những lời lừa gạt này nhé. Bởi ngày hắn bỏ vợ con sẽ chẳng bao giờ xảy ra đâu.

4. "Anh mà dám động vào người em, anh là con..."

Đây là câu nói mà các chàng Sở Khanh hay sử dụng để gạ gẫm bạn mỗi khi muốn thực hiện chuyện ấy mà đang bị bạn ngúng nguẩy từ chối không dứt khoát.

Chàng sẽ luôn thể hiện là người sẽ giữ gìn cho bạn. Thậm chí chàng sẽ không ngại thề thốt nếu dám động vào người bạn. Điều này sẽ khiến bạn tin tưởng hắn nhiều hơn và có thể tự nguyện trao thân cho hắn. Và đó cũng là ngày hắn đạt được mục đích.

5. “Mình chia tay em nhé. Anh yêu em nhiều lắm nhưng anh không thể đến với em được. Anh mong người đàn ông khác sẽ yêu em nhiều hơn anh”.

Ngay cả khi chia tay, những người đàn ông họ Sở bao giờ cũng vẫn sẽ nói những lời rất ngọt ngào. Cuộc chia tay nhìn bề ngoài vẫn là người đàn ông ấy rất tử tế. Hắn lấy lý do dù yêu bạn nhiều lắm nhưng không thể đến được với bạn. Hắn còn hy vọng người đàn ông khác sẽ làm cho bạn hạnh phúc hơn hắn.



Tuy nhiên, đây chỉ là câu nói đầu môi của hắn. Sự thật, hắn chỉ nói vậy, mặc kệ bạn muốn nghĩ gì thì nghĩ. Còn hắn sẽ đánh bài “chuồn êm”.

Điều kì diệu của tình yêu là gì?

"Trong vô số điều kỳ diệu của cuộc sống,
Điều kỳ diệu nhất là chúng ta đã tìm thấy nhau"

Tình yêu thật lạ kỳ, không cứ phải bắt đầu bằng câu nói "Anh yêu em", đôi khi đó chỉ là một ánh nhìn, một cái nắm tay hay một nụ hôn.

Và anh đã tìm thấy em trong bộn bề của cuộc sống. Đó thực sự là điều may mắn của cuộc đời anh em à!

Blog tình yêu chia sẻ những câu chuyện tình yêu thú vị:

1. Người con gái tỏ tình trước, thường là cô gái si tình đến ngây dại khờ khạo, thậm chí sẵn sàng đánh đổi lòng tự trọng bản thân để cầu xin tình yêu của một người con trai.

Người phụ nữ cầu hôn trước, lại thường là người phụ nữ tỉnh táo, cá tính, mạnh mẽ và yêu say đắm. Họ biết họ đang tìm kiếm điều gì, và tin rằng họ sẽ có được thứ hạnh phúc xứng đáng.

Dân gian hay gọi đó là cọc đi tìm trâu! Dân gian thật lạ, dân gian chỉ chấp nhận những người phụ nữ đưa đơn li dị trước, khi mọi sự đã rồi, hôn nhân đã không đạt được mục đích, tình yêu đã thất bại. Còn người phụ nữ chủ động tìm kiếm hạnh phúc và tình yêu, dân gian lại cứ chê trách họ là cọc tìm trâu, hão huyền phi lý và có vẻ trái chiều đạo đức truyền thống.

Dân gian chỉ chực chờ cô gái thất bại, để úp lên đầu cô ấy lỗi "cọc tìm trâu"!

Tôi cứ nghĩ mãi về hình ảnh so sánh ấy. Nếu người con trai là trâu, hẳn tới mùa yêu, người con trai sẽ đi tìm một cô trâu cái có đôi mắt ướt, chứ tại sao lại phải đi tìm cái cọc?

Nếu người con gái là cọc, hẳn bạn đời của cô ấy, trong hình ảnh so sánh trên, chính là sợi thừng gần gũi, chứ đâu phải chú trâu vô tâm, dù buộc cách gì cũng chỉ muốn đi ăn cỏ xa, xa nhất mức độ mà sợi dây ràng buộc còn cho phép!

Và đàn ông, cứ cho là trâu đi, đâu có ngốc tới mức, cái cọc nào chạy tới là buộc được? Và cọc cũng đâu có ngốc tới mức, cứ khăng khăng làm ngược lẽ đời, nếu như trong tim cô ấy đã không tràn đầy tình yêu và hy vọng, đến mức, phải mở lời?



2. Cách đây bốn năm năm, khi tôi còn là phóng viên thực hiện các chương trình phỏng vấn đường phố tại Đài Loan để phát trên sóng của Đài truyền hình Việt Nam, có một lần tôi đã thực hiện clips phỏng vấn đề tài này: Con gái hay con trai nên ngỏ lời trước?

Tất cả những bạn trẻ Đài Loan đều trả lời trước ống kính truyền hình: "Ai ngỏ lời trước chẳng được? Nếu đã yêu nhau, cả hai đều yêu nhau, thì ai ngỏ lời trước cũng sẽ thành đôi, thành lứa. Còn nếu chỉ một người yêu đơn phương một người, thì con trai hay con gái ngỏ lời trước, khả năng rất cao là đều thất bại!". Tôi không biết những bạn trẻ Việt Nam sau khi xem chương trình của tôi thực hiện thì suy nghĩ gì.

Chúng ta đã sống ở kỷ nguyên mới, nơi tình yêu và cảm xúc thực sự trong tim quan trọng hơn rất nhiều so với những nghi lễ, ràng buộc, lề thói, sự ngại ngùng giới tính, lời thị phi của những kẻ vô công rồi nghề xung quanh ta. Nếu người phụ nữ thực sự muốn người con trai ngỏ lời trước, cô ấy sẽ có vô số tín hiệu và tạo ra vô số cơ hội để người con trai tỏ tình trước!

Điều ấy hoàn toàn không liên quan tới việc, vị trí của cô ấy là cái cọc, phải đứng yên một chỗ chờ tình yêu tới!

Và nếu người con trai vẫn không ngỏ lời, thì không phải là vì anh ta ghét cái vụ "cọc tìm trâu hay trâu tìm cọc", chỉ là anh ta không đủ tình yêu mà thôi! Và anh ta chưa yêu hoặc chưa đủ yêu cô ấy mà thôi!

3. Dường như phụ nữ vẫn phải nhường một lối cho đàn ông chủ động bước vào đời mình, hoặc bước vào cuộc tình mình! Nhiều người cho rằng, như thế mới bền được cuộc tình, mới lâu dài được hạnh phúc. Có thật vậy không?



Thật hài hước, có nhiều cuộc tình không hề bắt đầu bằng câu nói "Anh yêu em" hoặc "Em yêu anh". Mà bắt đầu ngay lập tức bằng một nụ hôn, một cái nắm tay, thậm chí một cái ôm chầm sau nhiều xa cách, một ánh mắt da diết nhìn nhau qua một đám đông, không thấy đám đông, chỉ thấy nhau!

Những điều ấy dường như ngay lập tức, được tới từ cả hai người, không thể phân biệt được ai nhìn ai trước, ai có ý nghĩ ôm ai trước. Có một đôi mình quen, học cùng nhau năm sáu năm thì không tỏ tình, nhưng chỉ một đêm lửa trại dựa vào vai nhau ngắm trời sao, sáng sau đã thành tình nhân! Tức là tình yêu bắt đầu từ trước đó rất lâu, sự tha thiết đã ở trong trái tim rất lâu, đâu phải cứ khi chàng trai phát tín hiệu, cô gái mới có thể đón nhận hoặc bày tỏ?

Tình yêu là một hành trình mới, mà nếu chỉ một người bước tới, chắc chẳng thể thành đôi. Thật sai lầm khi những cô gái nghĩ rằng, mình yêu anh ấy, nhưng mình sẽ ngồi sau cánh cửa này. Chỉ cần anh ấy đẩy cửa, mở cửa ra, mình sẽ là của anh ấy. Còn nếu không, mình sẽ ôm tình yêu mãi mãi chôn trong trái tim này.

Cơ hội hạnh phúc thường trôi qua vào lúc ta không ngờ nhất.

Người ơi! Đừng bao giờ tính toán với tình yêu ấy

Trên đời này, ai cũng có cái quyền hạnh phúc, được sống với tình yêu của mình, chỉ là bạn sẽ hạnh phúc cùng với ai, chia sẻ với ai, ở đâu và bao giờ mà thôi.

Người ơi, nếu đã từng thuộc về nhau, xin hãy mãi là của nhau, đừng vì bất kì cám dỗ của cuộc sống mà tính toán và từ bỏ tình yêu ấy nhé.

Không ai muốn trong cuộc đời mình phải cắn răng để nuôi vào lòng những nuối tiếc. Thế nên, đừng để yêu thương như nắm cát trôi qua kẽ tay hững hờ…

Đừng bao giờ định giá và kì kèo để được yêu thương. Hạnh phúc không phải thứ bạn phải chìa tay xin, nếu họ thật lòng yêu, thì bằng mọi cách họ sẽ cho bạn được hạnh phúc! Không có ai van nài người khác để mình được vui, thứ cảm giác dành được lúc đó có chăng cũng là tự thương hại chính mình.




Đừng bao giờ mang nước mắt để so sánh những nỗi buồn của nhau. Có thước đo hoàn hảo nào cho những vết thương lòng sâu hoắm? Đừng nghĩ chỉ mỗi mình buồn mà người ta không hề hụt hẫng. Đừng nghĩ chỉ mỗi nước mắt mình biết đắng, phía sau đó còn là tổn thương chất chồng của một người khác mà họ không hề nói ra.

Hãy học cách đặt cảm giác không phải của chính mình vào đôi mắt của bản thân, để cảm thông và hiểu cho nhau thêm đôi chút. Một câu xin lỗi trước dù biết mình chẳng làm sai, một tí chút nhún nhường trong lòng tự trọng so với việc mất nhau, cái nào sẽ là giá đắt?

Không ai muốn trong cuộc đời mình phải cắn răng để nuôi vào lòng những nuối tiếc. Thế nên, đừng để yêu thương như nắm cát trôi qua kẽ tay hững hờ…

Đừng mặc cả để trao cho nhau những hạnh phúc giản đơn, cứ cho đi rồi mình ắt sẽ có lại. Toan tính thiệt hơn, chần chừ rồi nghi ngại, thương yêu sẽ rớt rơi dần, và biến mất lúc nào chẳng hay…

Đừng đặt nỗi buồn của chính ta lên vai một kẻ khác, đừng để nỗi lo của mình thành nặng gánh cho những người ngoài kia… Học cách đặt niềm vui của ta lên đôi môi người khác, và nuốt nước mắt của người vào tận trái tim ta…

Đừng trao quyền khiến mình bị tổn thương cho bất kì ai, và cũng đừng quá tin ai mà trao cho họ toàn quyền để mình được hạnh phúc. Chúng ta vĩnh viễn không cầu xin niềm vui từ một kẻ khác, hạnh phúc có chân sẽ đến với những người xứng đáng và bỏ đi với những kẻ không biết học lấy cách nâng niu.

Đừng xua đuổi tình yêu như thể mình không đáng được người ta yêu. Và cũng đừng bi lụy tình yêu như thể nó là cả sự sống. Không có ai được chỉ định sẽ là của ai mãi mãi, bởi mãi mãi ở đâu, không một ai biết, không một ai hay?



Đừng bao giờ ngã giá với thương yêu và ngã giá với chính bản thân. Ai cũng có quyền được hạnh phúc theo cách mình muốn, chỉ là với ai, ở đâu, và đến bao giờ?

Sẽ thế nào khi đàn ông là người thứ 3...

Trong cuộc sống này, liệu có bao nhiêu người tìm được tình yêu thực sự của mình, một tình yêu xuất phát từ hai phía, không có rào cản hay quá nhiều chở ngại.

Với tôi, sao hai tiếng Tình Yêu lại xa vời đến thế...

Tôi là 1 người đàn ông độc thân, lại yêu em - 1 người phụ nữ kém tôi 5 tuổi đã có chồng và có con
Tôi là 1 người đàn ông độc thân, lại yêu em - 1 người phụ nữ kém tôi 5 tuổi đã có chồng và có con. Tôi không hiểu sao em quá đỗi bình thường mà tôi lại yêu em đến vậy?Tôi là một độc giả thỉnh thoảng cũng thu xếp được thời gian để vào mục “Tâm sự” Afamily để đọc những tâm sự éo le của nhiều bạn đọc khác, nhưng chưa bao giờ dám có ý kiến gì. Nay, tôi lại có tâm sự của riêng mình, mong các bạn chia sẻ.


Xin nói sơ qua về bản thân như thế này: Tôi năm nay 35 tuổi, khoẻ mạnh, có trình độ, có một công việc tốt tại một công ty lớn ở TP.Hồ Chí Minh. Tôi có thu nhập khá, có nhà riêng, cuộc sống ổn định. Tuy hình thức chỉ ở mức trung bình nhưng tôi nghĩ rằng mình đủ khả năng để yêu và cưới một cô gái trung bình khá trở lên. Cũng có nhiều người có ý định giới thiệu cho tôi người này, người khác nhưng chỉ gặp 1-2 lần là tôi thấy chán, đơn giản vì tôi không thấy có sự rung động nào cả. Tôi chủ động chấm dứt luôn vì không muốn mất thời gian. Nhiều người cho rằng tôi khó tính, kén chọn quá, tôi cũng chẳng biết nói sao!?


Rồi tình cờ, trong một lần về Biên Hòa công tác, tôi gặp em. Em năm nay 30 tuổi, đã có gia đình và một cháu gái 5 tuổi, chồng em hơn em 7 tuổi. Gia đình em sống ổn định, đàng hoàng tại thành phố Biên Hòa. Ngay từ đầu em đã kể rằng gia đình em rất hạnh phúc, chồng em là người có trách nhiệm với gia đình, cũng gọi là kiếm ra tiền, nuôi được vợ con, làm được bao nhiêu đưa hết về cho vợ bấy nhiêu, yêu vợ, thương con...blog truyen.

Tôi ở Biên Hòa 4 ngày thì trở về thành phố. Tôi bắt đầu thấy nhớ em. Tôi thực sự giật mình các bạn ạ. Cũng phải nói thật rằng em là một người phụ nữ không có gì nổi bật, không xinh đẹp, không tài giỏi (em chỉ là một công chức nhà nước bình thường, hết giờ làm việc ở cơ quan là về nhà dọn dẹp, cơm nước), nói chuyện cũng không phải là khéo léo lắm, duy chỉ có điều tôi thấy em rất duyên và quan trọng nhất là tôi rất có cảm tình với em. Em có ưu điểm dễ nhận thấy là một người phụ nữ của gia đình, cơm nước, nhà cửa, nuôi con, đối nhân xử thế... nói chung khá chu đáo. Mà đây lại là mẫu phụ nữ tôi rất thích.

Về thành phố rồi, không ngày nào tôi không nhắn tin, gọi điện cho em. Em cũng đáp lại và nói rằng coi tôi như một người anh trai vì em không có anh trai. Em bảo nói chuyện với tôi thấy vui vẻ, thấy thú vị, vậy thôi! Trong các câu chuyện, em vẫn luôn khen ngợi chồng mình có rất nhiều ưu điểm, duy chỉ có điều anh ấy hay về muộn, ít có thời gian dành cho vợ con, thường thường toàn hai mẹ con đi chơi với nhau (nhiều lần tôi gọi điện, quả là như vậy thật, toàn thấy 2 mẹ con em ríu rít đi vườn trẻ, siêu thị, nhà sách với nhau).

Càng ngày tôi càng thấy nhớ em và thấy mình đã yêu em lúc nào không biết. Nói thật rằng năm nay 35 tuổi nhưng tôi chưa hề có một cuộc tình nào đúng nghĩa, thời thanh niên trẻ trung sôi nổi cũng chỉ gọi là có chút cảm tính, cảm tình nhất thời mà thôi. Tôi chưa bao giờ có cái cảm giác nhớ nhung da diết với ai như đã có với em. Chúng tôi cứ trò chuyện với nhau hàng ngày như vậy được 4-5 tháng.


Đến một hôm cách đây khoảng hơn 1 tháng, do có chuyện hiểu lầm, không kiềm chế được tình cảm, tôi đã nhắn tin qua điện thoại rằng tôi đã yêu em, có cảm tình với em ngay từ lần đầu gặp mặt. Tôi không thể dối lòng mình nhận em là em gái được nữa, còn bây giờ tuỳ em định liệu xem có tiếp tục liên lạc với tôi nữa hay không? Thật bất ngờ khi em trả lời rằng em cũng ngờ ngợ, đoán biết được tình cảm tôi dành cho em từ lâu rồi và càng bất ngờ hơn khi em nói em cũng có một chút tình cảm với tôi, trên mức tình bạn, tình anh em đơn thuần.

Em bảo em như vậy là rất có lỗi với chồng, chồng em không có khuyết điểm gì nghiêm trọng, không hắt hủi hay đối xử không tốt với em, vậy mà không hiểu sao em lại thế? Nếu tôi không xuất hiện trong cuộc đời em thì có lẽ em sẽ vẫn mãi sống yên ấm với gia đình, không bị xáo trộn về mặt tình cảm. Chúng tôi chưa có gì với nhau, thậm chí cầm tay cũng chưa có, nhưng em bảo nghĩ về người đàn ông khác ngoài chồng mình cũng là ngoại tình trong tâm tưởng rồi và em dằn vặt bản thân vì thấy mình có lỗi với chồng. Tôi chẳng biết nói gì các bạn ạ vì tôi là kẻ thứ ba khiến em phải suy nghĩ, day dứt. Nhưng tình cảm thật khó mà cưỡng lại. Có những đêm, tôi nhớ em kinh khủng, nhớ lắm lắm, ước sao em ở bên cạnh mình dù chỉ trong chốc lát.

Thường thường, người đàn ông yêu người phụ nữ đã có gia đình thường là “phi công trẻ”, được các “bà già” chiều chuộng. Nhưng tôi lại không rơi vào trường hợp ấy. Tôi hơn em những 5 tuổi, tôi phải chiều em, kể cả những lúc em cố tình làm cho tôi rất bực mình (tôi cũng là người khá nóng tính), nhưng rồi tôi lại xuôi nhanh vì chắc là tôi yêu em quá. Trong chuyện hỏi thăm nhau, nhắn tin cho nhau cũng vậy. Tôi luôn luôn phải là người hỏi thăm trước, nhắn tin trước thì em mới trả lời, còn không thì thôi... Em tỏ ra là người khá kiêu với tôi.

Tôi yêu em không vì cái gì hết, tình không, tiền lại càng không. Em có tình cảm với tôi cũng không vì cái gì, em có chồng cao to sáng sủa, cuộc sống ổn định, tiền đủ tiêu. Vậy thì vì cái gì chúng tôi cũng không lý giải được. Đôi khi tôi nghĩ cứ như thế này mãi cũng được, tôi được yêu em, được trò chuyện với em hàng ngày, thế là đủ.



Từ giờ đến cuối đời, chắc tôi chẳng thể nào yêu được ai nặng lòng như đã yêu em. Nhưng có lúc tôi lại thầm mơ một ngày nào đó được lấy em về làm vợ, tôi sẽ coi con em như con của mình. Tôi đủ sức mang lại cho em một cuộc sống ổn định. Em thì chắc không bao giờ từ bỏ được gia đình yên ấm của mình rồi. Tôi nói thế không phải vì tôi muốn phá vỡ hạnh phúc gia đình em đâu. Tôi không phải kẻ như vậy. Tôi có thể đứng ngoài nhìn em hạnh phúc là bản thân tôi cảm thấy vui rồi (dù nhiều lúc rất chạnh lòng, rất muốn có em).

Tôi không biết có ai rơi vào hoàn cảnh như tôi không? Tôi không hiểu sao em quá đỗi bình thường mà tôi lại yêu em đến vậy? Tôi phải làm sao bây giờ?

Bí quyết giúp bạn không còn độc thân

Rất nhiều những cô nàng độc thân lúc nào cũng buồn phiền, chán nản vì đi đâu cũng lẻ bóng. Hãy thử ngẫm lại xem tại sao mình vẫn chưa thể tìm được một nửa thực sự của mình.

Blog truyen chia sẻ bí quyết dành cho những ai vẫn đang "chăn đơn gối chiếc", chia sẻ kinh nghiệm để có thể tìm được một nửa của mình nhé!

1. Xác định những rào cản

Hãy tự xác định xem mình đã thực sự chuẩn bị kỹ càng tâm lý để bắt đầu một mối quan hệ hay chưa. Việc bạn rất rất muốn làm điều gì đó không có nghĩa là bạn đã sẵn sàng làm nó. Chúng ta chỉ sẵn sàng khi chúng ta đã xóa bỏ mọi rào cản”. Rất nhiều người cảm thấy vấp khi bước vào một mối quan hệ mới do những vết thương lòng từ mối quan hệ trước hoặc một ám ảnh nào đó trong quá khứ. Chỉ khi ta dám đối mặt với nó, sẵn sàng quên đi nó, ta mới nhận ra cuộc sống còn quá nhiều điều tốt đẹp đang chờ đợi.

Nếu bạn bị quá khứ làm tổn thương, việc đầu tiên bạn cần làm là xoa dịu nó. Hãy học cách quên đi, tha thứ, và chấp nhận. Những gì đã qua thì đừng nên hối tiếc. Chỉ khi cảm tháy thanh thản và tâm không còn vướng bận, bạn mới có thể đủ mở lòng để đón nhận những tình cảm mới.

2.Tin rằng mình đã sẵn sàng

Bởi não bộ luôn kết nối lời nói và hành động một cách nhuần nhuyễn, nên có một phép thử, cũng là một cách luyện tập để bạn hoàn toàn thoát khỏi trạng thái vướng bận trước một tình cảm mới nhen nhóm. Hãy thử đứng thẳng, tập trung tư tưởng, tự nói với chính mình: “Tôi muốn có một mối quan hệ mới. Tôi đã hoàn toàn thoát khỏi mọi vướng bận. Tôi muốn anh/cô ấy là người yêu mới của mình”.


Đôi khi, bạn sẽ gặp đôi chút khó khăn khi cố gắng chuyển tải cảm xúc thực thành lời nói. Những lúc như thế, những gì bạn cần làm là ngồi lại suy nghĩ: bạn có thực sự tin tưởng vào mình, tin tưởng vào những điều tốt đẹp sắp tới hay không. Hãy tập trung vào cảm xúc thực của mình và cố gắng thay đổi những mặt tiêu cực của nó.

3.Chấp nhận rằng không ai hoàn hảo

Một trong những điều khiến người ta lo lắng nhất khi yêu một người mới là không ai sinh ra hoàn hảo. Điều đó có nghĩa là dù có yêu thương, dịu dàng chiều chuộng đến mấy, nửa kia vẫn có thể đem tới những tổn thương, những giân hờn, cãi vã, nước mắt,… 

Nhiều người thậm chí còn thấy yêu đương mệt mỏi tới mức không muốn yêu lại. Nếu bạn nhìn sự việc theo cách này, thật khó để bạn có thể gắn bó khăng khit với bất kỳ ai. Trên thực tế, một mối quan hệ có thể giúp chúng ta lớn lên, trưởng thành hơn. “Tình yêu cũng giống như những chuyến đi dài, nơi bạn khám phá, trải nghiệm và học cách trân trọng những điều bạn đang có”.

4.Hãy để trái tim mách bảo

Cuộc sống bận rộn toan tính khiến con người sống ngày càng lý trí. Họ sử dụng khối óc nhiều hơn trái tim, ngay cả trong tình yêu. Tuy nhiên, một mối quan hệ chỉ có thể tới được tận cùng của nó khi bạn sẵn sàng làm theo những gì cảm xúc mách bảo. 

Khi tình yêu, sự giận hờn, và cả nỗi đau tìm tới bạn, hãy cứ thả lỏng mình, cảm nhận chúng thật sâu sắc, thể hiện chúng theo cách bạn muốn. Đó là những gia vị không thể thiếu của cuộc sống. Trừ khi bạn dám để mình tổn thương, để mình lạc trong cảm xúc, tình yêu sẽ mãi ở xa tầm với.



5.Xác định mục tiêu

Bạn cần xác định rõ mối quan hệ mà bạn đang có và đang muốn có trong năm tới. Bạn muốn nó dẫn tới hôn nhân? Bạn muốn mối quan hệ lâu dài? 

Hay đơn giản bạn muốn hẹn hò để tìm kiếm niềm vui? Bạn nên xác định cho mình xem mối quan hệ bạn đang tiến tới là ngắn hạn hay lâu dài, bởi mỗi kiểu yêu sẽ có những rào cản, những mặt tích cực, tiêu cực nhất định mà bạn phải hiểu để đạt được đúng những điều mình mong muốn.

6.Tập trung thực hiện mục tiêu

Một khi đã xác định được mục tiêu, những gì bạn cần làm là tìm kiếm nguồn năng lượng để thực hiện mục tiêu ấy. 

Đừng bao giờ nghĩ chung chung kiểu: “tôi muốn có bạn gái/bạn trai”, hoặc “giá như năm tới tôi có người yêu”. Thay vào đó, hãy tự lên giây cót cho chính mình bằng những câu khẳng định “tôi sẽ tìm được ý trung nhân trong năm tới”, hoặc “tôi dự định sẽ thử hẹn hò với 3 người trước khi tìm thấy một nửa thực sự của mình”.



Việc bạn tập trung theo đuổi 1 mục tiêu đã đặt ra là rất quan trọng. Bởi đôi khi những gì ta dự định lại chưa chắc là những gì ta có thể dễ dàng đạt được, hoặc muốn làm tới tận cùng. Chẳng hạn bạn muốn làm đám cưới trong năm tới, nhưng vì một lý do nào đó bạn lại thấy cưới xin quá phiền phức. Việc đặt mục tiêu rõ ràng và phấn đấu ngay từ đầu sẽ giúp bạn luôn hướng về phía trước.

Tuy nhiên, việc đặt cho mình các mục tiêu rồi cố gắng thực hiện nó không cần tới cảm xúc sẽ chỉ để lại cho bạn những cuộc tình vài tháng ngắn ngủi, một trái tim đau, và lòng tự trọng bị thương tổn. Một lời khuyên không bao giờ thừa là ngay cả những khi rất muốn có người yêu, bạn vẫn cần giữ cho mình sự tự tôn. Chỉ có như thế bạn mới thu hút những người tôn trọng mình, sẵn sàng hiểu mình và muốn có một mối quan hệ nghiêm túc với mình.

Những quan niệm sai lầm trong tình yêu

Khi yêu, mỗi người có một quan niệm, quan điểm yêu riêng của mình. Tuy nhiên có những quan niệm thực sự sai lệch và không hề đúng.

Sai lầm 1: Đàn ông luôn lăng nhăng, còn phụ nữ luôn là người bị lừa dối

Thật ra, chuyện lăng nhăng hay ngoại tình không phải là đặc quyền của nam giới, vì có rất nhiều câu chuyện ngoại tình kinh điển mà nhân vật chính là nữ giới.

Việc khiến mọi người hiểu lầm là do sự khác nhau trong tính cách của nam giới và nữ giới. Trong những trường hợp bị phản bội, đàn ông thường lựa chọn việc giữ im lặng, còn phụ nữ lại thích khóc lóc, làm lớn mọi chuyện và kể lể với những người mình quen biết. Vì vậy mà chúng ta thường nghĩ nữ giới đều là người bị lừa dối.

Theo một bảng thống kê gần đây về sự chung thủy của các cặp đôi. Có đến 20% phái mạnh thừa nhận mình đang ngoại tình, còn phái yếu là 15%. Sự chênh lệch giữa 2 bên chỉ có 5% mà thôi.



Sai lầm 2: Đàn ông thích nói dối

Thật ra chuyện nói dối là sở thích của 2 bên. Đàn ông nói dối để dỗ ngọt nửa kia của mình cũng như né tránh việc để bạn gái can thiệp quá sâu vào cuộc sống riêng của mình. Còn nữ giới lại thường nói dối để đơn giản hóa mọi chuyện.

Sai lầm 3: Đàn ông lý trí, phụ nữ lãng mạn

Thật ra trong một nghiên cứu gần đây, có đến 54% nam giới tin tưởng vào "tiếng sét ái tình" còn nữ giới chỉ có 44% mà thôi. Xét về nhiều khía cạnh, phụ nữ luôn lý trí hơn đàn ông. Nếu như đàn ông thích cưới vợ vì tình yêu thì phụ nữ trước khi cưới chồng lại luôn suy nghĩ đến chuyện nhà cửa, thu nhập... rồi mới quyết định.

Sai lầm 4: Phụ nữ dễ sa vào lưới tình hơn đàn ông

Trong một nghiên cứu của Mỹ, đa phần mọi người đểu cho rằng phụ nữ dễ sa vào lưới tình hơn đàn ông. Nhưng thật sự không phải như vậy. Trong chuyện hẹn hò, số đàn ông nói câu "anh yêu em" nhiều hơn phụ nữ gấp 3 lần. Thông thường, đàn ông thường sa vào lưới tình sớm hơn phụ nữ đến 6 tuần.

Sai lầm 5: Đàn ông thường xuyên nghĩ đến chuyện tình dục

Một nghiên cứu vào năm 2011 đã chỉ rõ số lần nam giới nghĩ đến chuyện tình dục nhiều hơn nữ giới. Nhưng không phải là "thường xuyên" như mọi người vẫn tưởng. Nghiên cứu này chỉ rõ, số lần đàn ông nghĩ đến chuyện tình dục ngang ngửa với số lần anh ta nghĩ đến chuyện đồ ăn và buồn ngủ mà thôi. Chuyện tình dục với họ không hề quan trọng như chị em phụ nữ vẫn thường nghĩ.

Sai lầm 6: Khi chia tay, đàn ông không đau khổ bằng phụ nữ

Trong rất nhiều nghiên cứu của Mỹ, đàn ông thường chịu ảnh hưởng rất lớn sau khi chia tay với bạn gái. Rất nhiều cô gái lựa chọn chia tay vì không nhìn thấy tương lai của hai người. Những lúc thế này, phụ nữ đã có thời gian và sự chuẩn bị trước khi quyết định, mà nam giới lại không có. Những lúc chia tay, đàn ông lựa chọn giữ kín nỗi đau này trong lòng dù bề ngoài vẫn rất bình tĩnh, chính vì sự đè nén này mà tâm lý của họ sẽ tiêu cực hơn nữ giới nhiều.

Sai lầm 7: Phụ nữ thích trẻ con hơn nam giới

Thật ra là ngược lại. Theo một bảng khảo sát được lập trên mạng, hơn phân nửa nam giới tham gia khảo sát đều tỏ ra hứng thú trẻ con. Nhưng chỉ có 46% phụ nữ thích trẻ con mà thôi.

Sai lầm 8: Đàn ông cần không gian riêng nhiều hơn phụ nữ

Theo một bảng nghiên cứu vào năm 2011, có đến 77% nữ giới chia sẻ muốn có không gian riêng, nhưng chỉ có 58% nam giới yêu cầu chuyện này. Mặt khác, có đến 78% các cô gái chia sẻ muốn giữ nguyên sở thích sau khi hẹn hò, còn nam giới là 64%. Điều đáng kinh ngạc là có đến 35% nữ giới coi trọng việc gặp mặt bạn bè vào buổi tối, trong khi chỉ có 23% nam giới coi trọng việc này.

Xã hội phát triển, quan điểm của nam giới và nữ giới cũng thay đổi rất nhiều. Trong khi đa phần nam giới đều muốn tìm được mối quan hệ tình cảm ổn định thì phụ nữ lại luôn khát khao được khẳng định bản thân và mong muốn được độc lập hơn trong cuộc sống.

Sai lầm 9: Đàn ông sẵn sàng ngủ với bất kỳ ai

Trong một nghiên cứu với sự tham gia của 2000 chàng trai, người ta phát hiện, so với phụ nữ, đàn ông dễ dàng cự tuyệt lên giường với người khác giới hơn. Trong bảng điều tra này, có đến 60% phái mạnh đều thừa nhận họ rất nhiều lần từ chối những lời mời liên quan đến tình dục. 40% đàn ông cho rằng những mối quan hệ "chộp giật" này chỉ nên diễn ra khoảng 2 tuần 1 lần mà thôi.

Cách làm người mới không ghen với tình cũ

Ai trong cuộc đời cũng đều có trong tim những mối tình, dù cho đó là quá khứ hay hiện tại. Và khi sống trong niềm vui hiện tại, chắc hẳn sẽ không tránh khỏi những cuộc ghen tuông, bóng gió.

Vậy làm thế nào để người yêu hiện tại - người bạn đời hiện tại của mình không bóng gió với người cũ?

log tinh yeu xin chia sẻ một số kinh nghiệm như sau:

1. Bỏ qua những vật dụng kỉ niệm

Đó có thể là đồ trang sức, là thời trang, là vật dụng hàng ngày... bạn được nhận khi hai người còn dạt dào yêu thương. Chúng là các đồ vật vô tri thôi mà, đằng nào bạn chẳng phải đeo vòng, đeo nhẫn, mặc áo, quàng khăn, uống nước, thái rau... 

Nhưng bạn phải biết một điều, nó cũng khiến người mới của bạn chạnh lòng. Họ có thể tưởng tượng ra trăm ngàn hình ảnh bạn và người cũ có những giây phút vui vẻ bên nhau. Nó kích động tâm lý của cả những người cân bằng nhất, làm họ trở nên cáu kỉnh và bột phát rất nhiều hành động bất ngờ.

2. Vài so sánh nhỏ

Bạn có những so sánh này khác giữa người mới với người cũ, đó là một việc hoàn toàn không nên. Họ là hai con người độc lập, không thể bắt người nọ phải giống người kia, nhất là trong suy nghĩ, cách thể hiện yêu đương. 

Bạn tự so sánh là hành xác bản thân, khiến cho bạn không cảm nhận được những điều mới mẻ, những niềm vui khác lạ trong tình cảm mới để nhận ra mình may mắn, hạnh phúc mà tận hưởng và giữ gìn nó. 

Còn bạn dại dột thốt ra những lời so ánh ấy với người mới thì thực sự xúc phạm họ khủng khiếp. Kể cả khi họ hơn hẳn người cũ của bạn, bạn cũng không nên so sánh, nó chỉ khiến họ đau lòng mà thôi. Còn một bí mật nữa, khi lời so sánh bật ra thì hình ảnh trong mắt người mới giảm mấy phần rồi đấy.



3. Đừng là “bạn thân”

Kể cả khi bạn đạt được một tình bạn sau tình yêu thì không nên coi người cũ như một người bạn thân thiết và được quan tâm nhiều đến độ thỉnh thoảng lại thông báo rành rẽ mọi thông tin. Đối với người mới, họ hoàn toàn không thích liên quan đến người cũ của bạn. 

Không phải vì họ nghĩ rằng “tình cũ không rủ cũng tới”, chỉ đơn giản họ không bao giờ muốn nghĩ đến việc họ là người đến sau, bất kể họ là đàn ông hay phụ nữ. Thêm nữa, những thân thiết này dễ làm cho người mới hiểu lầm và có thể khiến bạn xao lòng bất kỳ lúc nào

4. Đặt tên con

Không ai phủ nhận bạn từng có một tình yêu đẹp nhưng đừng bắt người mới cũng phải chia sẻ điều đó. Bạn thử nghĩ xem, nếu người mới của bạn cũng đặt tên bồ cũ cho con, họ ôm con vào lòng hít hà, gọi tên con và bảo yêu nó lắm, liệu bạn có thể đứng vững được không? 

Cho nên, hãy quên hẳn chuyện lấy tên người cũ đặt cho con hay dùng làm bút danh của mình, đó là vết cứa của một lưỡi dao mỏng, sắc vào một ngày đông rất hanh khô đấy bạn ạ.

Có những tình yêu đã dừng lại mà vẫn luôn đẹp trong lòng ta. Nhưng đừng bao giờ để cho những gợi nhớ khiến ta tơ tưởng đến họ hay làm người mới đau lòng. 

Bạn cứ việc hoài niệm, hoài niệm để thấy mình vui hơn, nâng niu hơn, quý trọng hơn... mới nâng lên tầm ảnh hưởng quan trọng của tình cũ.

Mối tình đầu thật không dễ gì quên được

Với một người con gái, khi đã từng có trong mình một mối tình đầu, thật không phải dễ dàng để quên. Dường như mối tình ấy luôn ám ảnh, đi cùng bạn, dù cho bạn đã có một bờ vai khác, một chỗ dựa khác.

Hầu hết đến 100% các chị em đều phải thừa nhận một cách thẳng thắn rằng mối tình đầu dù đẹp hay không thì họ vẫn không thể nào quên được. Người đầu tiên họ yêu dù có tệ bạc vẫn luôn luôn là người tuyệt vời nhất...

Ngay cả khi những phụ nữ ấy có thể đã kết hôn, có gia đình và sống hạnh phúc với cuộc sống riêng thì họ vẫn không bao giờ quên được mối tình đầu tiên của mình. Họ luôn coi nó là một dấu chấm than trong trái tim khi nhớ về quãng ngày xưa yêu dấu.

Vì thế, dù thời gian đã vào quá vãng nhưng chỉ cần bất chợt nghe lại một bài hát cũ, đi qua một địa điểm quen thuộc hoặc ngửi thấy mùi hương đặc biệt… là họ lại có thể suy nghĩ miên man về những kỷ niệm liên quan đến mối tình đầu. Thậm chí, sau nhiều năm trôi qua, cứ tưởng quá khứ đã khép lại, thế nhưng trong ký ức của họ vẫn có thể nhớ như in lần hẹn hò đầu tiên.

1. Cột mốc của cảm xúc

Rất nhiều phụ nữ cho rằng tình yêu đầu tiên sẽ khó có thể quên đi và nó sẽ còn đọng lại trong trái tim bạn cho đến suốt cuộc đời. Bởi tình đầu đã cho bạn những kinh nghiệm yêu thương đầu tiên dù cho khi ấy cảm xúc của bạn còn non nớt, dại khờ...

Đó là cột mốc cảm xúc cho bạn biết đây là lần đầu tiên bạn biết thích một người, yêu một người, biết hờn ghen và trách cứ vu vơ... Những cảm xúc ban đầu khó tả này có thể khiến bất cứ phụ nữ nào khi nghĩ về tình đầu đều thổn thức trái tim.

2. Đối mặt với nỗi đau đầu tiên

Mối tình đầu tiên thường mong manh. Và vì mong manh lại chưa có nhiều kinh nghiệm yêu nên tình đầu thường dang dở. Hầu như rất ít phụ nữ đến được với tình yêu đầu tiên của mình.

Do đó, khi tình dở dang cũng chính là lúc bạn phải nhận nỗi đau đầu tiên trong cuộc đời khi yêu. Đây có thể gọi là cú sốc tâm lý lớn nhất với bạn lúc ấy. Nỗi đau đầu này sẽ rất khó khăn và phải mất khá nhiều thời gian bạn mới thoát ra hay tạm nguôi ngoai. Vì thế, nỗi đau đầu tiên, sự tiếc nuối đầu tiên, day dứt đầu tiên ấy cũng là nguyên nhân khiến tình đầu không thể nào quên được.



Tình đầu như dấu chấm than trong trái tim mỗi người phụ nữ khi nhớ về ngày xưa yêu dấu - doc truyen online

3. Là chuẩn mực so sánh với những cuộc tình còn lại

Cuộc sống rất ít người may mắn được yêu và sống với tình đầu của mình. Thực tế, có nhiều người phải yêu đến cuộc tình thứ n mới tìm được hạnh phúc. Song nếu tình yêu hiện tại có bất biến hoặc thay đổi, họ thường lập tức so sánh với tình đầu. Bởi vì tình đầu được coi là tình yêu đẹp nhất mà họ từng trải qua, là chuẩn mực để so sánh với các cuộc tình còn lại.

Ấn tượng về tình yêu đầu mạnh mẽ hơn bất cứ tình yêu thứ hai, thứ ba, thứ tư hay các mối tình sau này. Vì lẽ đó, có rất nhiều người sau khi đã trải qua thật nhiều cuộc tình trong đời nhưng họ vẫn muốn quay trở lại với tình yêu đầu tiên hay với người yêu đầu tiên.

4. Chủ đề phụ nữ muốn thảo luận thường xuyên

Với phụ nữ, tình yêu đầu thường là một đề tài thảo luận rôm rả. Chính vì thế, nó được các chị em chia sẻ với tần suất thường xuyên. Và vì nó được nhắc tới nhiều nên sẽ rất khó khăn để phụ nữ quên mối tình đầu so với các cuộc tình khác ít được họ nhắc đến.

Thực tế, rất ít khi bạn được bạn bè đặt câu hỏi kiểu như "Tình yêu thứ hai của bạn là ai?". Vì tình đầu thường là một trong những chủ đề thú vị để họ nói với gia đình, bạn bè hoặc những người xung quanh bạn. Thậm chí, bạn và bạn bè của họ thi thoảng còn chia sẻ những câu chuyện hay các kinh nghiệm yêu lần đầu tiên.

5. Tình đầu vẫn là quá khứ tiếp diễn

Một lý do khác làm cho tình yêu đầu tiên không dễ dàng bị xóa khỏi tâm trí của hầu hết mọi người là bởi với phụ nữ, họ vẫn âm thầm giữ tình yêu này ở trong tận sâu trái tim mình.

Chưa kể rất nhiều người vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó có thể quay trở lại với tình yêu đầu tiên sau khi đã đi qua một hành trình dài trong cuộc sống. Vì vẫn là quá khứ tiếp diễn nên tình yêu đầu tiên sẽ khó khăn để quên.
tình yêu, mối tình đầu

6. Cội nguồn của cảm xúc trọn vẹn

Với rất nhiều người, mối tình đầu đến và đi nhẹ thênh như những cơn gió. Để rồi, một lúc nào đó trên bước đường đời, bạn vẫn nhớ da diết cái nhìn đắm đuối, cử chỉ ngây ngô, nụ hôn ngượng ngùng hoặc những món quà giấu vội... Đó thường là nguồn cội của tình cảm nồng thắm ban đầu.

Hơn nữa, tình đầu luôn đẹp bởi nó ẩn chứa những xúc cảm mới lạ ban đầu. Nó hồn nhiên, e ấp, ngượng ngùng mà luôn nồng cháy. Lúc đó, phụ nữ được sống trong cảm giác khám phá, phát hiện và tìm kiếm. Bởi thế mà đó là tình cảm đáng nhớ, đáng yêu nhất trong suốt cuộc đời của họ…

7. Không bao giờ muốn quên

Nhiều người phụ nữ cho dù đã và đang hạnh phúc trong tình yêu hiện tại, nhưng bản thân họ cũng không bao giờ muốn quên đi tình yêu đầu tiên. Ngược lại, họ rất tôn thờ tình đầu thiêng liêng của mình.

Khi nghĩ lại những gì đã trải qua trong tình yêu đầu, họ được sống lại những cảm xúc chân thành nhất. Và hơn hết, họ luôn trân trọng và muốn lưu giữ trong trái tim những kỷ niệm của tình đầu đến hiện nay và cho mãi về sau.

8. Giúp bạn vượt qua lúc cô đơn

Năm tháng có thể đến và đi nhưng trí nhớ về tình yêu đầu tiên của phụ nữ vẫn còn sống động. Người phụ nữ có thể nhớ lại bất cứ điều tốt đẹp hay tồi tệ nhất trong mối quan hệ đầu tiên của mình. Đó là một kỷ niệm, là vết thương lòng khó quên nhất trong cuộc đời họ. Và với kỷ niệm tình đầu này, dù không lãng mạn, không tuyệt vời nhưng họ cũng không cho phép một ý nghĩ xấu nào gieo vào tâm trí. Nó cho họ một nơi để có thể nhớ về, giúp họ cảm nhận được thời gian qua và chính lòng mình mỗi khi họ đang cảm thấy cô đơn.

9. Tò mò về người cũ

Khi tình đầu tan vỡ, người trong cuộc và nhất là phụ nữ vẫn luôn khắc khoải một nỗi tò mò riêng về người tình đầu tiên này. Họ vẫn thường tự hỏi, có khi nào trong dòng đời ngược xuôi, sẽ có ngày người cũ nhớ tới mình? Hoặc không biết người ấy giờ sống thế nào, cuộc sống ra sao…

Cho dù cuộc sống của họ giờ vẫn hạnh phúc, vẫn bận rộn và bản thân họ có thể hiểu bây giờ không được phép nhớ nhưng những khắc khoải riêng này sẽ vẫn theo họ mãi mãi mỗi khi nhớ về ngày xưa.

Anh không xứng đáng để yêu em...

Em nói đầy thách thức “Em sẽ không lấy một người không có nghề nghiệp và tiền đồ như anh. Anh không xứng đáng để yêu em...". Sau khi em bước đi, anh đã quyết định phục thù...

Lời nói đó như lưỡi dao cứa vào trái tim đang mê mệt vì em. Vậy mà em phũ phàng và dứt khoát: "Hãy chứng minh cho em thấy anh tài giỏi như thế nào rồi hãy đến tìm em”. Sau khi em bước đi, anh quyết chí phục thù.

Anh đem cả trái tim chân thành ra mà bày tỏ tình cảm với em, vậy mà em phũ phàng từ chối. Em còn nói anh không có nghề nghiệp, liệu có nuôi nổi bản thân không mà đòi yêu và lấy em? Sĩ diện trong anh bị tổn thương quá lớn. Anh quyết sẽ phải làm cho em thay đổi cách đánh giá về anh.

Anh vốn là chàng trai không được học hành tử tế cho lắm, học hết lớp 12, anh nghỉ học đi làm. Nhưng rồi công việc vất vả, anh chuyển hết chỗ này đến chỗ khác. Ỷ thế bố mẹ khá giả đôi chút nên anh cứ thây kệ, việc gì cũng chỉ làm trong vài tháng là xin nghỉ, mà có đi làm đa phần đều xin thêm tiền bố mẹ. Có thể nói anh sống lông bông, không mục đích, không lí tưởng và định hướng gì cho tương lai.

Nếu có một điểm sáng duy nhất trong con người anh lúc đó thì chính là tình cảm mà anh dành cho em. Ngay lần đầu gặp gỡ, vẻ nết na thùy mị của em làm anh mê mệt. Trong lòng anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thay lòng đổi dạ, mặc dù anh còn chưa kịp bày tỏ tình cảm với em. Anh quyết tâm muốn lấy được em.

Anh tìm đủ mọi cách thức để gây ấn tượng và chinh phục em. Em dường như không bận tâm với điều đó lắm thì phải. Em dửng dưng trước sự nhiệt tình hừng hực của anh. Chính vì thái độ đó anh càng lao vào cuộc yêu với quyết tâm ngùn ngụt là chinh phục được em.




Anh nào có ngờ, ngày anh bày tỏ tình cảm em lại phũ phàng từ chối đến vậy. Lúc đó anh nghĩ không yêu một người là bình thường, nhưng em có nhất thiết phải đánh vào tự trọng và sĩ diện của anh như thế không? Anh cảm thấy bị coi thường. Ngay khi em nói rằng, một người đàn ông mà không tự nuôi sống được bản thân bằng chính sức lực của mình thì không bao giờ có thể là chỗ dựa cho vợ con được. Chính vì thế anh bắt đầu thay đổi, để cho em thấy.

Sau buổi tối em thẳng thừng từ chối. Anh không tìm gặp em nữa, cũng không nhắn tin, điện thoại. Anh bắt đầu xin vào làm việc ở một công ty. Tất nhiên, với trình độ phổ thông như anh chỉ có thể làm công nhân. Điều đó giúp anh hiểu ra rằng, muốn thăng tiến trong sự nghiệp cần có học vấn. Anh về nhà nhờ đứa em gái đang học đại học ôn tập giúp lại bài vở. Anh thi một lớp học đại học tại chức và anh đỗ. Vậy là hàng ngày, ban ngày anh đi làm, tối tranh thủ đi học. Anh dần dần nhận ra niềm hứng khởi trong công việc. Những tháng lương do anh chịu khó đi làm đầy đủ đã dần giúp anh trang trải cho cuộc sống của chính mình mà không cần ngửa tay xin thêm tiền bố mẹ.

Thực sự có đôi lúc anh cảm thấy mệt nhoài vì phải gồng mình lên kham nhiều việc nhưng cứ nghĩ tới câu nói của em làm anh không thể nào thôi cố gắng được. Anh không thể để em khinh thường anh mãi được. Suốt thời gian đó, anh tuyệt nhiên không tìm gặp em.

Công việc mỗi ngày một suôn sẻ, anh được cất nhắc lên vị trí cao hơn do tính chăm chỉ và cận thận trong mỗi việc làm. Càng làm lâu, anh càng nhận ra được tính chất của từng việc. Mọi người khen anh có tố chất, chỉ là trước kia anh không thực sự cố gắng mà thôi. Anh thăng tiến nhanh chóng không ai ngờ, dần dần anh leo lên được chức phó phòng sau khi hoàn thành tấm bằng đại học tại chức.




Anh dần quên cái dự định sẽ tìm gặp em để nói cho em biết anh hoàn toàn có thể thành công. Anh nghĩ có thể giờ em đã quyết định gắn bó đời mình với một người đàn ông khác mà em cho là xứng đáng. Nhưng rồi chính em là người tìm gặp anh: “Cuối cùng thì em đã đợi được tới ngày thấy anh trưởng thành và thành đạt như ngày hôm nay. Không hiểu anh có còn muốn cùng em xây một tổ ấm như lời anh nói ngày trước hay không, nhưng suốt thời gian qua em vẫn luôn đợi anh".

Anh không hiểu mình đang được đón nhận điều gì nữa. Dường như em đang chấp nhận anh. Giờ anh mới hiểu ra rằng, em đã có tình cảm với anh từ dạo đó, nhưng vì muốn anh thay đổi cuộc sống mà em phải làm như thế. Có lẽ em đã đánh cược vào anh. Nếu ngày đó, em từ chối và anh thây kệ, chúng mình sẽ mãi xa nhau. Hoặc nếu anh thay đổi như ngày hôm nay nhưng tình cảm lại không còn cho em nữa, em cũng sẽ không thể bên anh. Em đã đi một nước cờ nguy hiểm, nhưng niềm tin trong em là có cơ sở. Anh thành công rồi và… vẫn còn yêu em.

Một đám cưới chuẩn bị được diễn ra, hơn tất cả mọi lời, anh chỉ muốn nói: “Cảm ơn em nhiều lắm, vợ yêu!”.

Tình yêu đôi khi chỉ là một cơn gió

Tình yêu - hai tiếng thiêng liêng ấy đôi khi lại chỉ là của một người. Có những câu chuyện bạn không thể kể cho ai, không ai có thể nghe và hiểu được nó cả. Một tình yêu na ná như tình đơn phương.


Và đôi khi bạn chấp nhận cho nó bước qua cuộc đời mình như là một cơn gió vậy. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.

Cô vừa đưa tay vẽ lên mặt kính ướt mưa, vừa thủ thỉ cho anh nghe. Có những khoảng thời gian cô im lặng không nói gì, chỉ nhìn ra bên ngoài đường rồi bất giác đếm những ánh đèn xe lập loè sáng.
- Tình yêu nó có vị gì, anh có biết không?

- Sao em lại hỏi anh như vậy?

- Vì anh đã từng yêu.

Cô vừa đưa tay vẽ lên mặt kính ướt mưa, vừa thủ thỉ cho anh nghe. Có những khoảng thời gian cô im lặng không nói gì, chỉ nhìn ra bên ngoài đường rồi bất giác đếm những ánh đèn xe lập loè sáng. Quả nhiên không hề nghe thấy tiếng còi xe khi bước chân vào quán cafe thân quen này. Hơn một năm nay cô vẫn thường như vậy, ngồi quán quen, lấy điện thoại gọi cho một người quen, gọi một món đồ uống quen mà không cần nhìn menu, nhưng câu chuyện cô và anh trao đổi mỗi lần đều khác nhau. Có lẽ vì vậy mà cô không chán khi nói chuyện với anh và hình như anh cũng vậy.

Thế giới của cô và của anh chưa bao giờ chạm vào nhau, họ chỉ vô tình tạo ra một sợi dây vô hình gắn kết họ lại với nhau. Anh hơn cô nhiều tuổi, anh đã từng có người yêu và hiện giờ vẫn còn độc thân. Cô đang là sinh viên, cô chưa từng có người yêu và hiện giờ cũng đang độc thân. Nhiều lúc cô hỏi đùa anh rằng tại sao hai người họ không trở thành người yêu của nhau, thế có lẽ sẽ thú vị biết mấy. Nhưng sau câu hỏi ấy, cô lại ngăn anh không được trả lời. Vì dù anh trả lời như thế nào đi chăng nữa, cô cũng không muốn nghe, cô chỉ là muốn anh một ngày nào đó tự động nói ra chứ không phải trả lời câu hỏi của cô.



Sài Gòn đẹp nhất về đêm, đặc biệt là những đêm như thế này - trước giáng sinh. Người Sài Gòn đón giáng sinh không cần khăn len, không cần áo ấm, không cần găng tay... Bởi Sài Gòn không có mùa đông.
Cô giật mình rồi mỉm cười khi bản nhạc giáng sinh trong quán vang lên. Anh có việc bận phải ra ngoài nên anh hẹn sẽ gọi lại cho cô khi trở về. Cô đặt điện thoại lên bàn, tự mỉm cười cho sự chờ đợi của mình. Lắc đầu, cô cố gắng đẩy hết những ảo tưởng khó thành hiện thực đang cám dỗ mình.

Ngồi một mình không buồn sao?

Một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau lưng cô. Cô nhận ra là ai và không quay lại.

- Sao cậu biết mình ở đây?

- Mình hiểu cậu quá mà, ngoài nơi này ra thì cậu có còn cái xó xỉnh nào mà rúc vào đâu.

- Này, ăn nói cho cẩn thận nha, mình xử đẹp bây giờ!

- Cứ tự nhiên!

Nguyên kéo ghế ngồi xuống, cậu nhắm mắt, đưa khuôn mặt về phía Kim. Kim giật mình, ngửa người ra sau. Nhưng chỉ sau vài tích tắc, Kim nhanh gọn tóm lấy hai tai của Nguyên, kéo vừa phải.

- Này thì thách.

- Á á đau đau, bỏ tay ra nào.

- Chừa chưa?

- Trong tình huống này có đứa nào ngu đến mức trả lời chưa không? Cậu hỏi thừa.

Kim buông tay, cười đầy mãn nguyện.

Giữa đất Sài Gòn này, đêm sẽ chẳng bao giờ cô đơn nếu ta có một ai đó ngồi cùng, dù không nói gì cả, nhưng sẽ ấm áp hơn. Với Kim, Nguyên như một món quà bí mật. Vì không một ai biết hai người thân thiết với nhau. Trên lớp sẽ không bao giờ ngồi cùng nhau, nói chuyện với nhau rất ít và hiển nhiên, đó là giao kèo của hai đứa – người bí mật. Chỉ đêm đến, người bí mật mới xuất hiện và tìm đến nhau, ngồi với nhau ở một nơi mà khả năng xuất hiện người quen ít nhất có thể.

Thỉnh thoảng Kim vẫn thắc mắc rằng tại sao những người hợp nhau đến như vậy lại không thể trở thành người yêu, trong khi đó lại cứ chờ đợi, hy vọng vào một thứ tình cảm xa vời, đoán trước là không có kết quả gì. Tình yêu thật kỳ lạ. Giống như câu chuyện của Kim bây giờ, rõ ràng người giúp đỡ và ở bên cạnh cô là Nguyên chứ không phải người con trai cách xa cô hàng ngàn cây số, chỉ có thể cho cô nghe thấy giọng nói ấm áp, ngoài ra, lúc cô đau buồn, cần người giúp đỡ, anh lại không thể đến bên. Trên đời này vốn có những điều nghịch lý luôn xảy ra, dù muốn hay không thì Nguyên cũng không thể đánh lừa cảm xúc của mình, rằng cô muốn ở bên người con trai kia chứ không phải bất kỳ ai khác đang tồn tại ngay bên cạnh cô.

10 giờ đêm, Kim và Nguyên rời khỏi quán. Vẫn như thường lệ, Nguyên sẽ đưa Kim về tận phòng trọ rồi sau đó mới quay về, dù cả hai ngược đường. Họ đã từng giao kèo với nhau rằng cho đến lúc một trong hai người có người yêu thì họ sẽ cùng nhau làm những điều mà sau này sẽ làm cho người mình yêu. Chẳng hạn như Nguyên muốn sau này đưa bạn gái đi đến nơi – về đến chốn, muốn tặng hoa và quà vào những ngày đặc biệt, muốn hát cho cô gái của cậu nghe mỗi khi cô ấy buồn.



Thế nên cậu đã thực hiện những điều đó với Kim. Còn Kim, cô muốn sau này có người yêu sẽ nấu cơm cho anh ăn, tự tay làm những món đồ handmade như gối, cốc nước… để tặng anh, và cô đã làm như vậy với Nguyên. Dĩ nhiên, có những giới hạn được đặt ra giữa hai người họ, giới hạn quan trọng nhất đó là không trở thành người yêu của nhau, bởi như vậy sẽ đánh mất nhau nếu chia tay. Giao kèo đơn giản thế thôi, và Kim tin mình sẽ thực hiện tốt, vì trong trái tim cô giờ đây chỉ có anh.

- Kim! Cho mình mượn tay. – Nguyên bỗng nhiên dừng lại, quay sang yêu cầu nghiêm túc.

- Làm gì?

- Mình lại có thêm một điều muốn thực hiện với bạn gái tương lai. Giờ phải tập luyện trước.


Kim chưa hiểu lắm, nhưng cô cũng đưa tay ra. Nguyên đứng im một hồi nhìn vào bàn tay của Kim, rồi nhanh chóng đưa tay nắm lấy tay Kim, Kim giật mình theo phản xạ rút tay lại.

- Sao thế?

- Sao cái gì mà sao, tại sao lại nắm tay mình?

- Vì mình muốn nắm tay bạn gái tương lai, giờ chưa có nên phải nhờ cậu vậy. – Nguyên cười mỉm dễ thương, ánh mắt như van xin. – Làm ơn đi mà…

- Cậu lạm dụng mình quá rồi đấy nhé! Thế sau này có đòi ôm hay hôn mình không? – Kim thẳng thừng hỏi, vẻ vừa đùa vừa thật.

- À không, chỉ nắm tay thôi. Mình muốn dành nụ hôn đầu cho người mình yêu cơ. Mà cậu cũng phải giữ gìn đi chứ, con gái con đứa gì mà cứ nói chuyện ôm hôn như không có gì.

- Ơ, thì mỗi với cậu mình mới hỏi thế chứ, bản cô nương đây cũng ngoan hiền lắm chứ bộ, còn chưa nắm tay ai đâu đấy!

- Nói nhiều quá! Đi thôi!

Nguyên xua tay rồi nắm tay Kim kéo đi không thương tiếc. Vì với người bí mật thì những điều này cũng trở thành bí mật nên Kim không phản đối, hơn nữa không yêu thì nắm tay cũng đâu có cảm xúc gì. Quả đúng thật, Nguyên nắm chắc tay Kim, nhưng cô chỉ có cảm giác như đang nắm quai túi xách hoặc một món đồ gì đó trong tay. Rồi cô lại tự hỏi, nếu chàng trai đang nắm tay cô là anh, liệu trái tim cô có thổn thức?



Anh gọi điện cho Kim, anh nói sẽ bay vào Sài Gòn vào lễ giáng sinh năm nay, anh muốn thăm một người mà anh nhớ. Kim bỗng cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn bao giờ hết, mặt nóng ran. Vì anh chưa bao giờ nói ở trong này anh có quen ai khác ngoài Kim nên cô cứ đinh ninh người anh đang nói là mình, nhưng cho đến khi anh ngập ngừng kể với cô câu chuyện cô chưa từng biết thì Kim chỉ muốn òa khóc.

“Đó là người anh đã từng yêu, giờ đây anh vẫn yêu cô ấy. Bọn anh chia tay vì khoảng cách địa lý, nhưng giờ anh có đủ can đảm để gặp cô ấy rồi. Anh cũng muốn gặp em, muốn biết người em gái đã chia sẻ với anh biết bao niềm vui nỗi buồn có khác với những gì anh tưởng tượng hay không…”

Kim đã im lặng, nói đúng hơn là cô chết lặng vì có thứ gì đó đã vỡ tan. Có lẽ là niềm hy vọng, sự chờ mong và cả ảo tưởng trong cô đã vỡ ra, lăn lóc ở khắp nơi trên đường tình, muốn nhặt lại cũng không thể, vì giờ đây mắt cô đang nhòa đi vì thứ nước mằn mặn.

Kim nhắn tin cho Nguyên hẹn cậu ra bờ sông quen thuộc. Trước khi Nguyên có mặt, Kim đã tự nhủ sẽ không khóc nữa, vì trước đó cô đã khóc nhiều rồi, giờ cô chỉ đang cần một bờ vai để dựa vào cho vơi đi mệt mỏi vì những ảo tưởng trong thời gian qua của mình.



Nguyên đến nơi, trời tối nên cậu không thể nhìn thấy cặp mắt sưng húp vì khóc của Kim. Bờ sông lặng gió, nhưng lục bình vẫn cứ trôi như việc vốn dĩ nó phải thế, dù không có gió, lục bình vẫn có nước. Ai cũng nghĩ gió sẽ đưa lục bình đi, vậy mà sự thật là chính nước mới là nguyên nhân. Giờ phút này Kim cảm thấy mình giống như đám lục bình phụ thuộc kia, mong chờ gió là anh, nhưng lại lợi dụng nước là Nguyên để trôi đến nơi muốn đến.

- Sao hôm nay lại muốn ra đây?

- Không có gì, chỉ là nghĩ ra muốn được dựa vào vai người yêu tương lai nên gọi cậu ra để tập luyện trước.

- Giọng cậu sao thế? Ốm à? Hay là khóc?

- Không sao cả. Ngồi xuống và im lặng, chỉ cần cho mình mượn vai để dựa là được.


Nguyên làm theo lời Kim, cậu không nói thêm tiếng nào nữa, nhưng Kim thì lại nghe rất rõ tiếng trái tim cậu đang đập, nghe cả tiếng ký ức ùa về, chúng dồn dập đến mức Kim như đang bị ép vào góc tường đến nghẹt thở. Rồi một tiếng nấc, hai tiếng nấc, nhiều tiếng nấc khác phát ra, Kim òa khóc.

Tưởng Nguyên sẽ cuống cuồng lên hỏi lý do, nhưng cậu lại vẫn ngồi yên, im lặng.

- Ôm mình được không? – Kim nói trong sự nghẹn ngào. Giờ phút này cô muốn được ở bên mẹ để nằm trong lòng mẹ, nhưng giờ cô đủ khôn lớn để hiểu rằng mẹ sẽ buồn thế nào nếu nhìn thấy cô khóc. Bây giờ cô cần một cái ôm, của ai cũng được.

Nguyên nhẹ nhàng quay sang, vòng tay ôm Kim, bàn tay cậu đặt lên lưng cô vỗ về. Rất lâu sau, Kim mới thôi khóc khi nhận ra chiếc áo sơ mi của Nguyên đã dính đầy cả nước mắt và nước mũi của cô. Mọi thứ lại trở về trạng thái yên lặng.

- Giờ kể mình nghe có chuyện gì nào? – Nguyên quay sang nhìn Kim.


- Cậu chưa yêu phải không? Thế thì cậu không hiểu cảm giác của mình lúc này đâu. – Kim nhìn vô thức trong đêm đen, giọng nói đã không còn nước mắt.

- Đúng, mình không biết cậu đang đau như thế nào, nhưng ai nói với cậu mình chưa yêu? Chỉ là vì mình chưa nói với người ấy biết tình cảm của mình thôi, và người ta cũng quá ngốc nên không thể nhận ra tình cảm của mình.

Cậu đang nói gì thế? Giờ mình không đủ tỉnh táo để suy luận những câu nói khó hiểu của cậu đâu.

- Rồi cậu sẽ hiểu thôi. Nhưng cậu đừng có trở thành một đứa mít ướt chỉ vì chuyện tình cảm vớ vẩn của cậu, cái chuyện mà không thể kể ra thì có gì đáng để khóc cơ chứ.

Kim cố gắng trợn tròn mắt nhìn cậu bạn. Nguyên nói đúng, chuyện của cô thậm chí chỉ là chuyện của một người, chỉ mình cô cảm nhận rồi ngộ nhận, anh cũng chưa bao giờ nói yêu cô.

Kim nhắm mắt lại để ép cho giọt nước mắt đang ngân ngấn phải trào ra ngoài. Lục bình không có gió vẫn sống được nếu có nước. Cô cũng thế, anh không thuộc về cô nên có chờ mong cũng thành vô vọng. Tình yêu ư?

Đôi khi nó chỉ là chuyện của một người thôi, chuyện không thể kể cho ai nghe từ lúc nó bắt đầu cho đến khi nó kết thúc. Nó na ná tình đơn phương, mà cũng không hẳn là đơn phương. Chấp nhận nó như một cơn gió ngang qua cuộc đời, mọi thứ rồi cũng sẽ ổn cả thôi.

Nghiêng đầu dựa vào vai Nguyên, Kim mỉm cười nhẹ. Bỗng cô thấy lòng nhẹ tênh.

Nơi nhớ thương đong đầy

Cứ ngỡ ngày mình tự chọn lấy kết cục buông tay, cũng là lúc bước qua yêu thương với đôi mắt ráo hoảnh và trái tim không hề gợn sóng. Những ký ức xưa cũ kia sẽ vĩnh viễn ở lại sau lưng dưới lớp bụi mà thời gian phong ấn. Ta chọn rời đi, không một cái ngoái đầu…

Đã dũng cảm từ bỏ hay can đảm rời tay, đã thôi những ngày khư khư giữ những điều cố chấp, đã đổi lấy an yên bằng cái đành lòng dằn đi nuối tiếc. Nhưng sao đường một chiều vẫn thấy lòng mình mắc kẹt? Xuôi thì nhớ, ngược lại thấy thương.

Chúng ta lao vào tình yêu bằng bất chấp, và đánh cược cả những nhiệt huyết xuân xanh. Định mệnh xô đẩy hai người lạ tìm đến nhau, rồi sau những thiết tha xen lẫn xót xa, sau những tháng ngày rộng dài kề cạnh, trái tim xê dịch không còn muốn nằm yên như ngày cũ, ta bước ra cuộc tình với ý niệm kẻ còn lại rồi cũng lần nữa trở thành người dưng.

Thời gian xoay vần mọi thứ đến đắng cay, để khi giật mình nhận ra mới thấy những thứ mình tự tay buông lại là những điều ngày xưa không muốn mất. Những ngọt ngào hóa thành chua chát, những thân quen hóa khách đường xa giữa đường.



Những người nói tình yêu là thứ cầm lên được thì cũng đặt xuống được, hoặc là chưa yêu bao giờ, hoặc là lâu lắm rồi chưa được ai yêu. Vì chỉ khi đang đau đáu về những nhớ thương, ta mới hiểu, tình yêu ấy, nó là thứ xúc cảm lạ kỳ có thể khiến người ta nghiện chỉ vì một cái sẩy chân. Ngã vào để yêu nhau thì dễ, nhưng lúc bước ra rồi, ai cũng trống hoác những mảng lòng dai dẳng buồn đau.

Trái tim luộm thuộm những nhớ và thương, hai con người vẫn lỳ lợm hoài mong dù lý trí đã ngẩng cao đầu dằn lòng dứt bỏ. Hóa ra, dù can tâm từ bỏ người hay khổ đau khi bị người phụ bạc, thì nỗi buồn đều sòng – phẳng – chia – đôi.

Quanh quẩn trong những ngày kim đồng hồ đi ngược về phía hôm qua, mới thấy yêu thương là thứ mỏng manh nhưng lại khiến ta nặng lòng hơn tất thảy. Muốn thoát ra và gột sạch, hoặc ta cần thời gian, hoặc ta cần một lần nữa lại yêu.

Định mệnh vốn là kẻ ham chơi, thi thoảng lại đưa ta ra làm trò trêu chọc. Nó vẽ ra cái vòng tròn bế tắc, đẩy ta vào và hê hả nhìn duyên phận con người xoay quanh. Để rồi khi ngẩng cao đầu ngỡ lòng nguội lạnh và không dễ cho phép ai đó khiến mình tổn thương, cũng chính là lúc tự mình đang rơi vào những ngày trái tim không muốn thở. Khi xuôi thương, ngược nhớ, ngã vào đâu cũng đau đến nát lòng!

Hãy học cách níu kéo tình yêu

Thật kỳ lạ, khi anh biết phải buông tay em ra nhưng trái tim vẫn vướng lại muốn ở cạnh em. Thật kỳ lạ, khi anh biết phải để em đi, nhưng làm thế nào đây? Anh vốn dĩ chẳng thể nhìn em dời bước. Lý trí gào thét bắt anh phải từ bỏ còn trái tim anh lại đau đớn từng cơn. Có thể nói cho anh biết được không em, anh giờ đây phải làm gì?

Anh biết mình không phải là đứa trẻ, không thể cứ khăng khăng đòi giữ lấy em không buông. Mọi thứ cứ rối tung trong đầu khiến anh nghẹt thở, em à, phải làm sao khi anh không thể để em đi?

Xin lỗi em, vì anh yêu em. Xin lỗi em, vì tình yêu của anh quá lớn, nó lớn đến nỗi giày vò anh mỗi ngày. Em, có thể cho anh được níu tay em kéo lại lần cuối được hay không? Anh sẽ cố ngăn cho nước mắt không rơi, cũng ngăn cho bản thân mình không ôm chặt lấy em chẳng rời. Đến giờ phút cuối cùng, tại sao anh lại cảm thấy mình quá vô dụng?

Xin lỗi em, anh vẫn còn yêu em thế này, cũng không làm cách nào để quên em hoàn toàn như lẽ phải thế. Nhưng, phải làm thế nào khi nỗi nhớ em vẫn mãi không nguôi? Biết là đã chấm dứt, vậy mà không thể ngăn chính mình dừng lại, anh biết mình hèn nhát, nhưng chỉ lần cuối này thôi, cho anh níu em lại lần cuối này nữa thôi.


Giá như có ai dạy anh làm thế nào để nhanh chóng quên một người? Để anh không phải khổ sở tỏ ra mình sống vẫn tốt, để anh không phải canh cánh mãi không nguôi khi nhớ về ký ức của chúng ta. Tại sao em tàn nhẫn được, còn anh có học cách nào cũng không thể?
Người ta vẫn nói rằng, phải học cách lãng quên thì mới có thể mạnh mẽ, hà tất anh cứ phải dõi theo một người đã không còn ở lại bên cạnh mình nữa. Nhưng không phải đâu em à, chỉ khi nào trải qua mới hiểu được sâu sắc, có những lúc trái tim mình không chịu sự điều khiến của chính mình đâu em.

Anh nghĩ, rồi có một ngày anh cũng sẽ quên được em thôi, và sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, với một cô gái khác, lại là một cô gái mà anh yêu, như đang yêu em bây giờ. Con người không thể sống cô độc quá lâu, cũng không thể chờ đợi ai đó một cách vô vọng.

Rồi anh sẽ gặp được một người khác khiến anh rung động, yêu thương cô ấy, cùng cô ấy kết hôn, sinh con và sống với nhau đến già. Hoặc cũng có thể anh sẽ phải trải qua một vài mối tình dở dang nữa thì mới có thể gặp được hạnh phúc viên mãn. Nhưng, ngay lúc này đây, tận sâu trong thâm tâm, anh vẫn muốn níu giữ em lại mặc dù biết điều đó là không thể.

Anh biết, giữa chúng ta đã chẳng còn gì nữa, điều gì đã qua là không thể kéo về. Bất chợt anh có suy nghĩ rằng, nếu chúng ta chịu hạ mình một lần níu để kéo nhau trước khi mối quan hệ này tan vỡ, có thể mọi chuyện sẽ khác đi.

Nhưng rồi anh lại tự giễu bản thân mình, ở đời này, có việc gì ở tương lai mà có thể đoán trước được. Khi ấy, chúng ta chỉ là những người trẻ, chưa biết cách làm thế nào để yêu thương người khác với cái tôi quá lớn của mình.

Lãng quên thôi ... tình đầu!

Trong cuộc sống, ai mà không có trong mình một cuộc tình, dù ngắn dù dài nhưng khi anh đến, cuộc sống của em đã thay đổi rất nhiều. Em thấy yêu mây hơn, yêu gió, yêu hơi thở cuộc sống, và em yêu anh rất nhiều. Với em anh là cả thế giới!

Và rồi anh đi ngang qua em, để lại trong em rất nhiều cảm xúc lạ...

Thời gian trôi qua, rồi em cũng tìm được cho mình một chỗ dựa. Nhưng đúng là em đã không thể lãng quên anh anh à - Mối tình đầu của em.



Khi mà trong cuộc đời xuất hiện một người nào đó muốn chạm vào ngực trái ta để trở thành hiện tại, thì lý trí vẫn xuôi ngược dòng so sánh kẻ đó với ký ức của xưa kia. Biết là khập khiễng, biết là trớ trêu – nhưng người đầu tiên cứ lỳ lợm nằm yên để xúc cảm trong ta trở về những ngày đã xa mà bấu víu.

Tình đầu dở dang thì trái tim cũng chẻ đôi hai nửa. Để từ đó, những người đến sau phải xô đổ một bức hóa thạch đã bị phong ấn thời gian mới có thể đi tiếp nữa mà tiến vào sâu hơn.

Tình đầu – có đuổi cũng chẳng đi, nhưng có mời cũng không mặn mà tới nữa. Tình đầu đứng đó, thi thoảng chỉ nhìn người cười khóc với những ngây ngô.

Em không nghĩ ngày trước chúng mình đã từ bỏ nhau, chỉ là những nông nổi quá thừa nhưng dũng khí chưa đủ của tuổi xuân cản đường khiến chúng ta lỡ hẹn. Để đến khi thời gian khiến mình bình tâm mà sực tỉnh, thì cả anh và em đều đã của người ta từ lâu lắm rồi.

Em yêu anh, thật đấy!

Anh có biết không, em thực sự yêu anh, yêu anh rất rất nhiều, lúc nào em cũng cần có anh mãi bên em!

Cá tháng Tư của người ta là giả vờ chân thật để trêu chọc nhau, còn với em, ngày này lại là lúc để dũng cảm thổ lộ những sự thật từ lâu đã tự mình cất giấu. Có thể anh nghĩ em nói dối, nhưng em yêu anh thật đấy, không phải đùa đâu!

Vì cho dù đã cố cất thật sâu, thì vẫn thật khó khăn để che giấu ánh mắt mình khi yêu một người khác. Những tia hạnh phúc lúc mong manh, khi dào dạt – anh nhìn thấy rõ, đúng không?

Những xúc cảm trong em ki cóp mãi rồi lớn dần lên, cái kén “đơn phương” chỉ chờ câu tỏ tình thốt ra rồi tới ngày phá bỏ. Chuyện yêu lúc đó không chỉ mình em nữa, dù anh có nói ra sao.

Yêu đơn phương là tự nguyện đau, là âm thầm nhớ, là đợi mong thấp thỏm và ấm ức ghen tuông. Em không muốn tiếp tục hèn nhát yêu đương như một người lén lút. Hạnh phúc vốn chẳng ai đem cho mà phải tự mình giành lấy. Em nói ra rồi đấy, anh có đồng ý không?

Biết là yên lặng yêu thì anh sẽ an yên, nhưng em đã can đảm để mình được một lần ích kỷ. Yêu một mình, kỳ thực đã không còn vui như em nghĩ. Chuyện hai người – có chắc sẽ vui hơn?


Blog tinh yeu

Dẫu vẫn biết có thể mình sẽ phải đánh đổi những hồn nhiên trước kia thành lạnh nhạt, ngượng ngùng. Có thể, chúng mình từ hai người quen sẽ hóa thành xa lạ. Rồi thay vì những hạnh phúc ngọt ngào sẽ là những ngày chếnh choáng thu mình trong lo sợ, vì đường yêu vốn dĩ đâu có nhiều bình yên?
Dẫu vẫn biết nếu im lặng chúng ta sẽ chẳng phải nghĩ suy, cứ giản đơn ở cạnh nhau như đã từng, vốn dĩ. Anh và em, chúng ta vẫn chưa thuộc về nhau – như những ngày trước. Mọi thứ, sẽ an lành và không bị xáo trộn lên.

Dẫu vẫn biết, không bắt đầu yêu thì sẽ không có chia ly. Nhưng nếu xúc cảm chỉ cất đi thì liệu cả hai có cơ hội để bước tiếp? Xem như em cho mình một cơ hội để đánh cược, em sẵn sàng chấp nhận chịu thua!

Anh có thể lắc đầu nhưng đừng nghĩ rằng em nói dối. Vì có ai dại dột đùa cợt với hạnh phúc của mình đâu anh? Đôi lúc, tình yêu là trò chơi, nhưng vĩnh viễn không thể là sự bày trò giả dối. Em yêu anh thật đấy, không phải đùa đâu!

Cuộc sống còn nhiều điều khác, không phải tình yêu

Cuộc sống còn nhiều điều khác, không phải chỉ có tình yêu đâu nhé!

Gửi những bạn trẻ đang nỗ lực kêu gào tìm kiếm người yêu, những chiến sỹ đang đấu tranh trong cuộc chiến thất tình và những đồng chí đang yêu người khác đến quên thân, các bạn ạ, dù có ngừng quay thì trái đất này không thể chỉ có mỗi tình yêu đâu! Thế cho nên, tỉnh táo ngừng xoắn đi!

Đừng cứ gặp nhau là tán phét chuyện yêu, buồn tình thì chán luôn cuộc sống, có người yêu thì quên trời quên đất. Bạn phải hiểu, tình yêu ấy, quan trọng thật nhưng chẳng bao giờ là tất cả được đâu.

Tuổi trẻ có thể lãng phí nếu không biết đến tình yêu, nhưng những năm tháng ấy, trong đầu, suy nghĩ về chuyện yêu đương chiếm đi quá nửa thì đó lại là một tuổi trẻ tàn phế. Thử nghĩ xem, thế giới rộng lớn bao la, thanh xuân có bao nhiêu ước muốn để mộng mơ thì cũng là bấy nhiêu điều đáng để trải nghiệm, sao cứ lấy tình yêu đôi lứa làm tâm? Yêu thì vui thật đấy, nhưng không yêu thì có nhất thiết phải lớn lao to tát thế không?

Người ta không quy định tuổi nào là hợp pháp để yêu, nhưng ai cũng mơ hồ nhận ra không chỉ người trẻ mà trẻ con cũng đang yêu, thậm chí là điên cuồng không kém! Lao vào những cuộc tình không đầu không cuối, cảm xúc xốc nổi, trái tim bốc đồng - rồi nhận về những tổn thương không đáng, để từ đó về sau, có những vết sẹo xóa mãi cũng chẳng thể mờ.


Blog tinh yeu


Khi còn trẻ, người ta dễ dàng từ bỏ chính mình để chạy theo tiếng gọi của tình yêu. Sẵn sàng ngược đãi bản thân chỉ vì những buồn vui thất thường của chuyện tương tư vốn chẳng có gì chắc chắn.

Khi còn trẻ, người ta nghĩ thành công lớn nhất cuộc đời là nắm lấy được trái tim của một ai đó, mà quên mất những gánh nặng, lo toan của cuộc sống thường ngày cũng cần phải đắn đo.

Tình yêu của tuổi trẻ rất đáng được nâng niu, nhưng cũng vì trẻ, nên ít người học được cách cân bằng nó với vô số những điều quan trọng khác trong cuộc sống. Còn trẻ, nghĩa là đoạn đường phải bước còn dài, những việc phải làm và những điều phải học vẫn đang xếp chồng, chất đống. Đừng vì một thứ mà đánh mất đi những điều xinh đẹp khác của cuộc đời.

Tuổi trẻ không tình yêu, có thể là nuối tiếc. Nhưng để tình yêu dắt mũi, chúng ta chỉ là những con lừa! Độc thân, nghĩa là rồi sẽ yêu. Chia tay, chưa thể là kết thúc. Yêu một người, không đồng nghĩa với bản thân bị xếp xó. Chúng ta vẫn kêu ca thời gian không đủ, vì thực chất, ai cũng phí phạm nó vào những thứ không đâu!

Hãy nhớ, có những người yêu bạn hơn cả người yêu, và có những tình cảm yêu đương chẳng thể nào bằng được. Nên các bạn trẻ ạ, trong lúc chờ đợi, hãy làm những việc có ích hơn!

Một tình yêu mới bắt đầu

Nơi bắt đầu tình yêu

Tôi thấy mình chạy rất nhanh. Tôi đuổi mải miết cái bóng hình thoắt ẩn thoắt hiện đằng xa - người con gái với mái tóc đen óng, dài đến dị thường. Gió rít mạnh, tai tôi ù đi, gió thổi tóc em quật tới tấp vào khuôn ngực trần của tôi, đau rát. Tôi đưa tay mong níu em lại, gió quật tôi ngã nhào. Bàng hoàng, tôi nhìn em tan đi, màn khói trắng mơ hồ bao phủ, gió vẫn thổi đều đều, gió không hong khô giọt nước mắt nặng trịch nơi khóe mắt.

- Anh Phong, anh sao thế?

Tôi sực tỉnh, thấy lồng ngực nhẹ nhõm hẳn đi, nhịp thở cũng nhẹ hơn, không còn nặng nề và gấp gáp nhưu giấc mơ ban nãy. Vi áp tay lên vầng trán nhễ nhại mồ hôi, cười tươi tắn:

- Anh hạ sốt rồi.

Tôi nhìn Vi, gượng tươi nét mặt để nụ cười em không hụt hẫng. Em ghì siết, đan những ngón thon dài vào bàn tay tôi. Tôi thấy tim mình thót lên, vội xua tay:

- Em về nghỉ đi, cám ơn em, anh đỡ nhiều rồi.

Tôi nằm dài nhìn bóng Vi khuất lấp sau cánh cửa của gian nhà chật hẹp chất đầy những dụng cụ vẽ nằm ngổn ngang bốn góc. Mắt Vi thẫn thờ, tim tôi nhói buốt.

Tôi quen Vi chưa được một năm nay. Em theo học lớp vẽ tự do tôi giảng dạy. Vi nói em thích tôi từ khi chúng tôi quen nhau được một quãng ngắn. Tôi đã nói với em cả nghìn lần rằng em đừng như vậy, tôi không hề xứng đáng.

Trong mắt tôi, Vi dịu dàng đến độ có thể kìm chân hay trói lòng bất cứ thằng đàn ông nào. Với nhiều người, có thể họ nghĩ Vi thật thông minh và khéo léo để giữ được người mình yêu còn với riêng tôi, tôi chỉ thấy em ngốc nghếch, ngốc nghếch và khờ khạo. Vi không biết cuộc sống của tôi phức tạp như thế nào, quá khứ của tôi ra sao và hiện tại tôi nghĩ gì, đó mãi là bí mật. Vậy mà em vẫn đến cạnh tôi, chăm sóc cho tôi. Ví thử như trận sốt kịch liệt hôm qua không có Vi, tôi tưởng tượng ra mình đáng thương lắm khi vật lộn trong nỗi đau thể xác và cả tinh thần.

Vi chẳng hiểu tôi không phù hợp với em, không xứng với cái tình yêu trong trẻo, thuần khiết em mang nơi trái tim mình. Trái tim tôi không chất chứa những cảm xúc đơn thuần vì nó không đơn thuần mà gai góc và rất đáng sợ. Nó nguy hiểm với tất cả những cô gái yêu tôi thật lòng. Hoặc là Vi tránh xa tôi ra, hoặc là cố tình chạm vào nơi đó, em chắc chắn đã, đang và sẽ tổn thương hơn nữa.

Dù vậy, đứng trước Vi, tôi vẫn chợt đổi khác. Tôi không thể cư xử với em buông thả như nhiều cô gái đến cạnh tôi không vì tình yêu bởi Vi đối với tôi thật lòng, rất thật lòng. Tôi run sợ nhìn vào cái vẻ mong manh của Vi và đôi mắt như muốn lôi tuột tâm can tôi ra mà truy hỏi. Vy xuất hiện, tôi đội vội cái lốt của một thằng đàn ông tử tế, cư xử nhã nhặn và nhẹ nhàng như tôi của những ngày tháng cũ. Tôi không có ý định vớt vát chút hình ảnh tốt đẹp của mình trong mắt Vi nhưng chỉ là tự nhiên, tôi không thể là thằng họa sĩ sống buông thả và bất cần đời khi gặp Vi để rồi em xuất hiện trong cuộc sống của tôi nhiều quá, nhiều đến độ khi trở về với niềm hoang hoải tôi vốn mang như là thói quen sau khi Vi đi rồi, chợt thấy mình có chút ngượng ngập không hề quen thuộc.

Con người ta có trách nhiệm với yêu thương bằng cách nào nhỉ và phải chăng cần có trách nhiệm tuyệt đối với hết thảy những yêu thương dành trọn cho mình? Hay chỉ với những yêu thương mà mình muốn đáp lại? Có lẽ thừa rồi, yêu thương một khi không thể đáp lại thì có thể trách nhiệm bằng cách nào đây? Một lời cám ơn vì đã dành tình cảm hay sao? Người trao yêu thương đâu cần đến nó. Còn bằng cách nào ư? Vì nhau mà đổi thay tận cùng chứ!

2. Ban công tầng ba phía trước gian phòng trọ heo hút gió. Đêm đen kịt và mưa lất phất. Tôi vẽ mải miết trước ngọn đèn nhỏ hất ánh sáng vừa đủ để nhìn rõ trang giấy vẽ. Đã 2h đêm, phố vắng lặng như tờ, vài bóng người còn sót lại lặng lẽ ngồi im hay di chuyển chậm chạp dưới ánh đèn vàng sáng rực. Ly cafe đen thứ hai đã cạn, vị khói còn vương nồng vấn vít, tôi sợ ngủ.

Blog tinh yeu

Tôi chỉ sợ khi nhắm mắt vào, tôi sẽ lại thấy em, sẽ lại mơ cái giấc mơ đó, giấc mơ như muốn bóp nghẹt nhịp tim, nhịp thở. Giấc mơ có em khiến tôi vẫy vùng, giụa giãy trong niềm đớn đau khôn tả. Mái tóc của em bỗng dưng dài đến dị thường chập chờn ẩn hiện cuốn tôi đi lạc vào khu rừng đầy gai góc. Khuôn ngực trần của tôi phập phồng và đau rát. Gió dang bàn tay với những móng vuốt sắc nhọn, cào cuột rồi lôi trái tim tôi ra ném đi tận đâu mất, tim xước xát tim, tim đau nhói. Tôi đớn đau đến lịm đi, nỗi đau hóa thành nước mắt.

Sống mũi tôi cay sộc, tôi đã mơ giấc mơ đó bao lần tôi không còn nhớ rõ. Mỗi lần nhưu vậy tôi đều cố giữ em bằng cách níu lấy mái tóc rất dài hay cố nói điều gì đó nhưng tất cả đều vô hiệu. Em quay nhìn tôi, hai bàn tay xua xua: " Đi đi! Trở về đi, có người đang đợi." rồi chớp khỏi tầm mắt em đã tan đi, xa mãi mãi...

Tôi vịn vào lan can hít lấy hơi đêm trong góc nhỏ như bị phố thị lãng quên. Hơi mưa ẩm lạnh thấm vào lồng ngực, tôi ho khẽ.

" Này, anh bảo anh không bao giờ ốm cơ mà, lạ thế!" - em tinh nghịch nói rồi chầm ôm tôi. Tôi thấy hơi ấm mơn man quanh mình rồi đáp trả em bằng nụ hôn nồng lên vầng trán dô bướng bỉnh.

Tôi thoáng rùng mình. Đó là mảng kí ức tươi đẹp tôi luôn nhớ đến, cái khoảnh khắc em dịu dàng bất ngờ như thế. Không ai có thể ngờ tôi của hiện tại trong quá khứ đã yêu một cô gái như em bằng cái thứ tình yêu mà tôi tự tin rằng nó trong trẻo nhất thế gian, trân quý và đáng nâng niu nhất thế gian. Khi yêu, ai chẳng thấy tình yêu của mình đẹp nhất. Tôi ngày ấy thực sự đã yêu như thế, yêu hết mình không nghi kị, không chán chường. Vậy mà giờ đây, tôi dám chắc mình không xứng đáng với thứ gọi là tình yêu của bất cứ ai vì tôi đã đùa dỡn với nó rất nhiều lần, với những người thật lòng với tôi. Nhưng còn lần này thì sao? Vi có quyền năng gì mà tôi không thể nào vô tình với em như cái cách tôi đã từng?

Tôi đã từng "chết" trôi trong rất nhiều cuộc tình phủ màu tàn thuốc, đăng đắng vị cafe vương vãi những đêm mưa ẩm ướt để thoát ra khỏi giấc mơ kinh hãi rồi tự cười mình, nụ cười ngạo mạn với đời và xót đắng với chính con tim rơi rớt, đang lạc trong khu rừng phủ đầy gai góc.

Em trong những giấc mơ hay trong đời thực lúc ở cạnh tôi đều đi mải miết. Có điều lúc đó tôi không hề đuổi theo em, tim không run bần bật và lồng ngực không bỏng rát. Tôi cứ để em rong chơi như đứa trẻ mà lòng an yên lạ. Em đi qua những miền đất tôi đã từng. Tôi đứng cuối đường, lặng lẽ nhìn em vui thú với những điều mới lạ tôi từng khám phá Cứ thế, tôi đón em trở về sau mỗi chuyến đi dài. Em lại kể cho tôi những điều em cho rằng lí thú, những nơi chốn đi qua bằng cặp mắt háo hức lạ thường. Tôi ôm em cười và thấy lòng hoan khởi quá dù những thứ đó tôi đã biết từ lâu lắm rồi kia.

Tôi thích cái cảm giác vừa thức dậy đã có thể nhìn thấy em bên cạnh. Hoặc cố dụ tôi dậy bằng mùi trứng ốp thơm lựng một góc phòng hoặc nghịch màu vẽ lem luốc lên gương mặt hay cánh tay tôi. Em nói em không giống tôi, em mù hội họa. Tôi ôm chầm em, thủ thỉ: "Không cần, anh sẽ khiến em thành bức họa đẹp nhất!" rồi hít hà mái tóc em thơm miệt mài. Tóc em đen óng và dài lắm, tôi yêu mái tóc ấy đến lạ và luôn muốn vẽ nó cùng chủ nhân của nó - là em. Em cười tinh nghịch né nụ hôn của tôi, tôi lại ghì vai em rồi vơ vội cây cọ nhỏ, vạch hình đôi môi lên gò má em thoáng ửng hồng.

" Anh lại vẽ em nhé!"

" Không đâu, ngồi mỏi lẳm. Anh trả cát xê cho em nhé!"

" Ừ. Mà chúng ta xăm hình đôi đi. Xăm vào gáy ấy, tóc em dài sẽ che hết cả, chỉ mình anh thấy thôi"

" Lỡ sau này chia tay thì biết làm sao anh. Em không muốn ràng buộc đâu, còn phải đi nhiều nơi lắm mà"

"Ừ, em cứ đi đi, anh sẽ đợi mà. Đi bao lâu cũng được, bao xa cũng được, miễn là sẽ trở về."

" Có thật không?"

"Thật..." - tôi hôn em, nụ hôn đầu có vị ngọt lịm, dằng dai.

Tôi chưa từng lo sợ em rời xa tôi. Còn bây giờ muốn sợ cũng không được nữa vì em đã đi xa, rất xa rồi. Em đi vào một ngày tháng mười một trời rét rất đẹp. Màu hoa tam giác mạch bạt ngàn trên cao nguyên năm đó đã đón em ở lại vĩnh viễn, không để em trở về bên tôi, không cho tôi được nhìn thấy em lần cuối. Em đi rất nhẹ như lúc bước vào cuộc sống của tôi nhưng những dư âm để lại chẳng hề an yên như lúc em bước vào. Người ta yêu nhau quá để được gì? Để khi xa nhau, yêu thương hóa nỗi đau dằn vặt, khóa chặt và bóp nghẹt trái tim sao? Hay hóa trái tim ào sức sống thành gai nhọn để làm xây xát nhau và làm đau người khác. ?



3. Mẹ tôi gọi điện đốc thúc về quê. Về quê lấy vợ, mẹ bảo thế - cái lời nhắc vô hiệu nhất trước giờ tôi từng thấy. Tôi hay cười, nói lấp để mẹ cho qua. Mẹ biết là không thể cùm chân tôi được. Tôi cười, tắt điện thoại rồi lại xách đồ ra khỏi nhà, leo lên chiếc xe cà tàng, lại vi vu, lại vẽ.

Điểm dừng chân của tôi là quán cafe của thằng bạn nối khố. Tôi lặng lẽ ngồi vào góc quen thuộc, cái góc tôi đã ép nó dành riêng cho tôi, tôi tự bày biện rồi treo bức tranh đẹp nhất tôi từng vẽ em. Không phải là ngẫu nhiên tôi làm vậy vì chính cái góc này tôi quen em khi đến trao đổi kinh nghiệm vẽ vời với một nhóm sinh viên. Chàng trai trẻ ngày ấy sống lắm mộng, yêu em lắm ngọt ngào, coi em quá quan trọng như là hơi thở để khi em bất chợt xa rời cứ mãi chới với không sao đứng lại cân bằng như lúc ban đầu.

Tôi lặng ngắm em trong bức tranh vừa thay khung. Trong rất nhiều bức tôi vẽ em, mái tóc luôn là điểm nhấn nổi bật nhất. Phải, luôn luôn là mái tóc. Ánh mắt em mơ màng hun hút và đôi môi chờ trực nụ cười. Tôi nhớ em, nhớ đến quặn thắt, tái tê. Kỉ niệm với em chẳng có gì, cả một bức hình, chụp chung cũng không dù chúng tôi yêu nhau ba năm trờ, em không thích chụp hình.

Hương cafe đen thơm lựng và bàn tay đưa qua trước mắt định tháo khung tranh xuống khiến tôi giật mình. Tôi vội vàng ngăn lại:

- Mày làm trò gì thế?

Thằng bạn lừ mắt nhìn tôi, buông tay rồi đắt li cafe đen xuống bàn, giọng hơi hằn học:

- Lại cafe đen, một ngày mày ngủ hai tiếng à?

- Ừ... - tôi lơ đễnh.

Nó lại thở dài rồi một thoáng lặng yên, nó tiếp:

- Sống nghệ sĩ quá làm gì, nặng tình quá làm gì để bây giờ phải khổ thế này.

- Mày không hiểu được đâu! - tôi cau mày.

- Ừ, tôi chẳng hiểu. Tao chỉ biết có cái thằng khốn nạn nào đó từ khi người yêu chết thì sống buông thả như con chó hoang. Yêu hết người này đến người kia tưởng hạnh phúc lắm nhưng đêm đến thì nốc cafe cho thật lực, vì sợ ngủ, hèn nhát trốn tránh rồi không mở lòng với bất cứ ai, cứ muốn ôm mãi thứ đã qua rồi. - thằng bạn sổ một tràng còn tôi im lặng. Thằng bạn thích Vi, tôi biết vậy.

4. Tôi trở về, mở cửa nhà thì thấy đèn đã sáng, là Vi đến. Thoáng nghĩ về cuộc trò chuyện với thằng bạn ban nãy, tôi thấy lòng nặng trịch. Lẽ ra ngay từ đầu tôi không nên để Vi đứng giữa cái ranh giới mơ hồ này mà phải kiên quyết đẩy em trở về với cuộc sống của chính mình. Nhưng Vi xuất hiện đã khiến tôi thay đổi nhiều lắm. Tôi ra ngoài thường xuyên hơn, ăn uống đều đặn hơn. Khi một mình, tôi không còn những mối tình chóng vánh mà khi ngập trong đó, tôi vẫn thấy mình cô đơn. Dù vậy khi đứng trước Vi, tôi luôn thấy mình thật có lỗi và khó xử với em.

Tôi cũng chợt giật mình. Đã hai tháng nay kể từ sau trận sốt kịch liệt đêm đó, tôi không còn thấy em trong nhiều giấc mơ với mái tóc đen dài đến dị thường. Em đến cạnh tôi, mảng kí ức không mập mờ, nhòe nhoẹt vì nước mắt mà rất rõ ràng, tươi mới. Em cười với tôi, rất dịu dàng nhưng ánh mắt đâu phải của em, cái ánh mắt dịu dàng hết thảy ấy, là của Vi, rõ ràng là vậy.



Ngập ngừng chốc lát, tôi bước vào nhà. Dụng cụ vẽ đã được xếp lại gọn gàng một góc. Mùi thức ăn và cái vị thơm hơi đăng đắng của trà tâm sen ùa lên dễ chịu, Vi biết tôi ngủ rất ít. Vi đứng cạnh giá vẽ, khe khẽ lật từng bức hình tôi vẽ em - cô gái thuộc về kí ức ám ảnh. Tôi tiến lại, vừa gạt tay Vi vừa kéo giá vẽ qua một bên:

- Em xem làm gì?

- Để xem chị ấy có gì khiến anh yêu điên cuồng đến vậy?

- Không có gì phải xem. Em xứng đáng được người khác tốt hơn anh nhiều lần yêu thương.

Tôi đang cúi xuống xếp lại bộ đồ vẽ bỗng khựng lại, ra là Vi biết, chắc là thằng bạn kể - tôi nghĩ thầm. Tôi đứng dậy, toan nhắc lại với Vi những điều tôi đã nói rất nhiều lần nhưng khi bắt gặp ánh mắt em nhìn tôi trân trân, giọng tôi nghẹn lại. Vi chặn đứng:

- Anh về muộn quá. Ăn cơm đi, đừng uống cafe nhiều quá. Em về đây, không chờ anh phải đuổi.

Vi bước ra cửa, chiếc đồng hồ báo 23h, tôi bất giác gọi em:

- Muộn rồi, để anh đưa em về.

Đó là lần đầu tiên Vi nhận sự lo lắng của tôi dành cho em, có thứ gì đó hơi khác lạ. Chỉ có đứng trước Vi, tôi mới chợt rũ bỏ cái vẻ dửng dưng và bất cần đời. Có lẽ nào... Tôi không nghĩ nữa, chỉ thấy lòng an yên lại như những ngày tháng cũ. Trong thoáng chốc, hình ảnh người con gái với mái tóc dài chợt lướt qua. Người con gái mỉm cười nhìn tôi đèo Vi trên quãng đường lặng tiếng còi xe, chỉ còn lại âm thanh của gió, của lá xào xạc. Đường về nhà Vi dài hơn, rộng hơn, hơi gió cuối thu lùa lạnh buốt, tôi không gỡ vòng tay ôm khi đến trước cổng nhà, Vi hôn tôi thật khẽ. Vị hôn ấm áp dịu dàng, Vi khóc:

- Có lẽ đã đến lúc em nên bỏ cuộc rồi!

Bóng Vi quay đi, tay tôi vội níu:

- Nếu có thể hãy tiếp tục yêu anh. Lời cầu xin của một kẻ ích kỉ nhất đời, anh biết vậy. Có thể chưa phải bây giờ nhưng vào một ngày nào đó anh nhất định yêu em, yêu trọn vẹn không nghi kị, anh hứa đấy!

Nước mắt Vi rơi nhiều thêm, tôi ghì níu bờ vai em run rẩy. Tôi hôn em, vị hôn chẳng quá ngọt ngào nhưng ấm áp, đủ thấy lòng an yên trở lại.

Nước mắt Vi mặn chát...

Một tình yêu mới bắt đầu.

Phải lãng quên anh thôi

Anh à, có lẽ em phải lãng quên anh thôi!

Em không phải là người giỏi giấu cảm xúc, nhưng em lại là người giỏi đoán biết cảm xúc của người khác vậy nên đừng cố nói nhớ em, rằng mọi thứ chỉ là do hoàn cảnh. Và cũng đừng dối em rằng anh đã từng yêu em. Em nhắm mắt cũng cảm nhận được mà, thật đấy.

Em biết thế, nhưng hình như để quên anh thì khó quá, có vẻ em không làm được. Em không quên được những kỉ niệm giữa anh và em, không quên được hình ảnh dựa vào vai anh mà khóc khi “tình đầu” rời bỏ em và anh nói “hãy bắt đầu lại từ đầu, hãy tin anh.. và rồi em sẽ không bao giờ phải khóc thế này”. Nhưng, bây giờ anh đã phản bội lại lời nói đấy rồi, em vẫn khóc… nhưng không thể quên anh.



Những lúc rảnh rỗi, à không, kể cả những lúc cố tình bận rộn với biết bao công viêc em vẫn lén lút nhìn nhìn, ngó ngó vào facebook anh rồi nhảy từ fb anh sang fb "người mới" ấy, tự nhiên đắng nơi cổ họng, nước mắt em trào ra chẳng kiểm soát được khi thấy 2 người vui vẻ bên nhau. Em biết chuyện ấy sẽ xảy ra, nhưng sao vẫn đau thế này?

Chợt nhận ra rằng quên một người thật khó. Bởi những kỉ niệm, những cảm xúc đã từng có với nhau đâu dễ dàng chôn sâu về quá khứ. Nhưng em hiểu trong cuộc đời mỗi người đều có những khoảng thời gian khó khăn như thế, cố dặn lòng phải vượt qua, chỉ là sớm - muộn!

Và anh yên tâm, rồi em sẽ quên được, sớm thôi, bởi…

Thực ra, nỗi buồn thì sâu, nhưng niềm vui đôi khi lại rất nhỏ. Em vẫn sẽ cố gắng sống tốt. Một lời nói động viên, một câu nói vô tư và có phần mộc mạc của một người bạn cũng sẽ khiến em cảm thấy ấm lòng hơn.



Em biết rằng tổn thương đã tồn tại thì mãi mãi chẳng thể mất đi. Cứ nghĩ rằng giấu càng sâu, thì đâu nhìn thấy nữa... Nhưng đôi khi, những thứ ta không nhìn thấy nữa cũng chẳng phải là những thứ ta đã quên hẳn rồi. Nó vẫn ở đó, dù xa xôi, nhưng chưa từng biến mất... Vì vậy em sẽ không cố quên anh nữa, cứ để mọi thứ tự nhiên rồi thời gian sẽ làm nó phôi phai. Mọi thứ sẽ nguôi ngoai dần, dù không thể quên nhưng chắc chắn sẽ chẳng còn sâu.

Em sẽ tự làm mình vui bởi đơn giản, em sẽ không phải hối hận vì đã sống hết mình cho tình yêu ấy. Còn anh, anh sẽ phải hối hận vì đã để cho một ngươi khác có cơ hội làm cho em hạnh phúc!

Và anh à,

Em vẫn tin trên đời có những thứ là mãi mãi. Đó là tình yêu. Với em, tình yêu là mãi mãi... chỉ có điều người cùng em làm nên tình yêu đấy không phải là anh nữa!

Khi bạn yêu phải một cô gái quá thực dụng

Khi bạn yêu phải một cô gái quá thực dụng

Đến từ một tỉnh miền núi Tây Bắc nhưng Ngọc có cốt cách tiểu thư khuê các, bởi cô sinh ra trong một gia đình quan chức. Ngọc không quá xinh nhưng dễ nhìn, ăn mặc đúng mốt, điệu đà. Tuy gia đình giàu có, được chiều chuộng, bảo bọc từ A đến Z nhưng cô học rất giỏi, sách vở đọc qua rất nhiều. Vì thế, tuy bề ngoài vẫn tỏ ra lịch sự nhưng thâm tâm, Ngọc rất coi thường các bạn gái xung quanh, bởi nàng nào học giỏi thì trông quê mùa xấu xí, nàng nào có nhan sắc một chút thì chỉ biết đua đòi ăn diện, tri thức không được đầy một vốc.

Với nam giới, cô cũng tỏ ra kiêu kỳ, lạnh lùng vì cho rằng phần lớn trong số họ là “phường giá áo túi cơm”, trông bề ngoài bảnh bao hoặc ra vẻ trịnh trọng, hiểu biết nhưng thực ra nhạt nhẽo, lố bịch. Vì thế, Ngọc có ít bạn. Cô cũng không thích giao tiếp, chỉ ngày đi học, đến thư viện, tối về nhà lên mạng đọc linh tinh, tham gia các diễn đàn online, bàn luận về nghệ thuật và cuộc sống.



Đối với mọi người, Ngọc đối xử hòa nhã nhưng xa cách. Tuy vậy, nét đặc biệt của cô lại khiến nhiều người chú ý và tò mò. Thấy Ngọc đã học năm thứ ba vẫn chưa có người yêu, và phớt lờ những chàng trai đeo bám, nhiều người hỏi tiêu chuẩn chọn bạn trai của cô. Ngọc cho biết, cô không yêu linh tinh vớ vẩn, đã yêu là cưới, là trao cả cuộc đời, và người đó không chỉ thông minh, cá tính mà còn phải có nhà ở nội thành Hà Nội, không có ô tô thì phải đi xe máy loại sang.

Rồi Ngọc cũng chọn được một chàng trai như ý, người chinh phục cô bằng những cách thức độc đáo, ấn tượng chứ không chỉ lẵng nhẵng đeo bám, nịnh nọt như những anh chàng khác. Vừa yêu nhau chưa đầy 2 tháng, chàng đã cầu hôn. “Anh muốn chúng ta đi đăng ký kết hôn ngay hôm nay, anh cũng đã báo cho bố mẹ anh chuẩn bị đến gặp gia đình em rồi”, chàng nói.

Chuyện kết hôn chóng vánh như tiểu thuyết Mỹ khiến Ngọc ngây ngất. Dù không kéo nhau đến nhà thờ để cưới ngay đêm đó như trong truyện nhưng cả hai cũng xúc tiến luôn các thủ tục, và nhanh chóng trở thành vợ chồng.

Ngày rước dâu về quê chàng (nhà chồng Ngọc muốn rước dâu về quê để đám cưới có sự chia vui của họ hàng, dù đôi trẻ sẽ sống ở Hà Nội), Ngọc và cả gia đình ngạc nhiên khi các khu thị trấn, thị tứ sầm uất vốn là nơi ở của các nhà giàu địa phương cứ trôi qua mà cuộc hành trình vẫn chưa kết thúc. Rồi đoàn tiến vào một vùng quê với những chú lợn chạy rông trên con đường rải rác phân trâu. Nhà trai sống trong một căn nhà cấp 4 vá víu, nhà tắm và toilet ở ngoài trời, cạnh chuồng gà bốc mùi. Ngọc ngây dại, em gái và cô ruột Ngọc chui vào ô tô ôm nhau khóc nấc. Nhưng ván đã đóng thuyền.

Trở lại Hà Nội, chồng Ngọc tuyên bố họ cần tìm một căn nhà trọ hợp túi tiền hơn. Hóa ra căn hộ lịch sự trước đây của anh ta chỉ là nhà thuê, cả cái xe SH cũng đi mượn. Ván đã đóng thuyền, Ngọc đành nuốt nước mắt cầu cứu bố mẹ. Họ mua cho con gái và con rể một ngôi nhà. Mấy tháng sau, chồng Ngọc bảo vợ vay bố mẹ vài trăm triệu đồng cho anh ta làm ăn, được ít lâu lại bảo kinh doanh thua lỗ để vay tiền tiếp… Ngọc muốn bỏ chồng nhưng lần lữa vì sĩ diện, và đến khi có thai thì cô càng không dám chia tay.



Tán bằng được để trị cái tội khinh người

Đó là điều Lâm đã làm với Phượng, cô gái xinh đẹp học cùng lớp c anh. Có điều, Lâm không phải thiếu gia giả hiệu như chồng Ngọc, mà đích thực là con trai một doanh nhân cực giàu. Nhưng Lâm không thích ăn diện hay thể hiện đẳng cấp bằng những món đồ thời thượng, cách chơi bời tới bến của các công tử @. Đam mê lớn nhất của anh là phượt bằng xe máy và câu cá. Ăn mặc đơn giản, có phần lôi thôi, cộng thêm ngoại hình chẳng lấy gì làm bắt mắt, những cô gái ưa sự hào nhoáng chẳng bao giờ chú ý đến anh.

Lâm bị Phượng thu hút bởi làn da trắng, mái tóc dài mượt không hề nhuộm và lối ăn mặc nền nã, nó cho thấy cô đến từ tỉnh lẻ, không đua đòi ăn chơi mà vẫn đẹp hơn người. Nhưng khi tiếp xúc gần hơn, Lâm mới biết con người Phượng không giống như cái ấn tượng mà vẻ ngoài của cô tạo nên. Phượng rất thực dụng. Mục tiêu của cô là kiếm được bạn trai giàu, có thể cung cấp cho cô một cuộc sống thoải mái về vật chất và để cô hãnh diện với bạn bè.

Thấy Lâm tán tỉnh mình, Phượng coi thường anh ra mặt, nói với bạn cùng phòng rằng cái ngữ anh sao dám nghĩ đến chuyện với tới cô. Cái cách Phượng nhìn chiếc xe máy cũ kỹ và “dã chiến” của Lâm khiến anh hiểu rằng, cô sẽ cảm thấy vô cùng mất mặt nếu ngồi lên đó.

Nỗi thất vọng, cơn tự ái cộng với sự hiếu thắng của tuổi trẻ khiến Lâm quyết định dạy cho Phượng một bài học. Anh thề tán đổ cô bằng được dù những rung động với cô đã tắt. Để Phượng biết mình thực sự là ai mà không cần thay đổi vẻ ngoài giản dị, Lâm tuyên bố trước lớp rằng trong dịp Trung thu tới, anh mời cả lớp đến phá cỗ tại trang trại nhà anh ở ngoại thành Hà Nội, sẽ có ban nhạc xịn phục vụ, tiệc ngoài trời với bê và cừu nướng tại chỗ. Lâm sẽ bao toàn bộ chi phí, xe cộ chở cả lớp đi và về cũng anh lo.

Vài tiếng đồng hồ trước khi xuất phát, Lâm nhờ Phượng cùng qua nhà anh để lấy các vật dụng cần thiết cho lớp. Tận mắt thấy cái biệt thự lộng lẫy của nhà Lâm, tim Phượng đập mạnh. Rồi khi dự bữa tiệc trung thu tuyệt vời ở trang trại, cô càng thấy hú vía vì suýt nữa đã bỏ qua cơ hội “đỉnh của đỉnh” này.

Và thế là chỉ một tuần sau đó, Phượng đã nhận lời tỏ tình của Lâm, một tuần sau nữa thì theo anh vào khách sạn. Thêm một tuần nữa, cô bị Lâm bỏ rơi. Anh chàng tàn nhẫn nói rằng, anh chia tay sớm là nhân đạo với cô lắm rồi, vì mọi người vẫn còn chưa kịp biết chuyện của họ, cô tha hồ mà chài người khác.

Trong thời gian 2 tuần đó, Phượng thậm chí còn chưa kịp kiếm được món quà nào từ Lâm ngoài mấy bó hoa. Cô yên tâm nghĩ rằng, Lâm chưa tặng món gì đắt tiền ngay vì anh là một thiếu gia cá tính, chứ cái cây to thế sợ gì không được hái quả…

Cũng đặt mục tiêu lấy bằng được trai giàu, coi những chàng không có nhà đẹp và xe hơi bằng nửa con mắt, Thanh Nga cuối cùng đã cưới được một thiếu gia thực thụ. Chàng trai ấy không hề có ý định “đá” cô, nhưng chính Nga lại ước giá có thể bỏ anh ta, vì tuy là con nhà giàu, nhưng anh ta lại… nghiện.

Biết chuyện, cô bạn thân của Nga an ủi: “Hắn đẹp trai, hắn mê mày, hắn giàu có, không tiếc mày cái gì cả. Còn chuyện hắn nghiện thì có sao đâu! Gia tài của bố mẹ hắn đủ cho hắn chơi ma túy cả đời mà chẳng vơi đi mấy tí. Mày vẫn cứ sống như bà hoàng”. Nhưng chuyện không đơn giản như người bạn đó nghĩ. Ma túy khiến cho chồng Thanh Nga bị yếu sinh lý, thành thử vợ chồng mới cưới mà vẫn “một tháng đôi lần có cũng không”. Đó là chưa kể sức khỏe của anh rất kém, hơi một tí là trúng gió, cảm mạo, khiến cô vợ trẻ đẹp chán ngán.

“Giờ em chỉ có một niềm an ủi là ít ra mình cũng được sống trong cảnh phú quý, giàu sang. Có điều, em vẫn thấy mọi thứ sao thật bấp bênh. Nói dại, nếu mai mốt anh ấy mắc bệnh hay bị sốc thuốc mà chết đi, mọi thứ tài sản đều đứng tên cha mẹ chồng, đời em sẽ ra sao không biết nữa”, Nga chấm nước mắt.

Cô nhận ra, cô vẫn tưởng mình khôn, nhưng hóa ra lại dại nhất trên đời.

Tuổi 18 - tôi non nớt bước vào đời

Tuổi 18 - tôi non nớt bước vào đời

Đã hai thập kỷ trôi qua, bỗng nhiên tôi gặp lại một người bạn năm đầu đại học trên Facebook. Bạn học cùng tôi hơn một năm rồi ra nước ngoài du học, từ đó không thấy tin tức gì của nhau. Nên chúng tôi hỏi han nhau khá nhiều về cuộc sống hiện tại, công việc và bạn bè cũ. Bỗng dưng, giữa câu chuyện trao đổi, bạn tôi ngạc nhiên hỏi:

- Sao ngày xưa cậu lại nói dối tớ?

Trời? Tôi đã nói dối bạn cùng lớp điều gì?

Bạn tôi bảo:

- Cậu đẻ mấy đứa con trai, thế mà ngày xưa ở lớp mình, cậu toàn bảo là, mẹ cậu đi xem bói ở một ông thầy rất giỏi rồi, nói số cậu sẽ chỉ đẻ toàn con gái! Hoặc thầy bói phán sai lè, hoặc cậu dối bạn bè!

Tôi bật cười trước màn hình, sực nhớ ra những ngày tháng ấy. Những ngày tháng chúng tôi 18 tuổi, chúng tôi mới vào đại học, chúng tôi bắt đầu mơ ước đến tình yêu đầu tiên, để ý những chàng trai xung quanh, những chàng cũng mười tám đôi mươi đang cùng mòn đít quần trên ghế trường đại học.Doc truyen online

Và đúng, hồi đó tôi đã nói dối tất cả bạn bè của tôi! Tôi không tin vào bất cứ ông thầy bói toán nào cả! Tôi không mê tín cũng không duy tâm. Nhưng vào tuổi 18, cái tôi nhìn thấy từ tình yêu và hôn nhân đều chỉ là những thứ tồi tệ.

Hàng xóm được vợ hỏng chồng. Người quen ép vợ đẻ mấy lần toàn con gái, nhà lúc nào cũng cãi chửi nhau vì thế. Bố tôi đi biền biệt chưa từng bao giờ giúp mẹ tôi việc nhà. Ông bảo vệ trường tiểu học đánh vợ như cơm bữa. Thầy giáo tôi coi vợ như kẻ thù. Ông anh họ tôi tới nhà mếu máo vì bị gái lừa hết sạch tiền. Mẹ tôi mười mùa đông chỉ có mỗi một đôi tất.

Tôi sợ tình yêu và hôn nhân hủy hoại tất cả những mơ ước cuộc đời tôi. Tôi sợ những người đàn ông gia trưởng, trọng nam khinh nữ, vô trách nhiệm với gia đình, coi thường phụ nữ, bạo hành. Nên, vào tuổi mười tám, thứ duy nhất ở trong đầu tôi, đó là: Làm thế nào để mình đừng yêu phải (hoặc cưới phải) những kiểu đàn ông được liệt kê ở trên!

Mọi người xung quanh đều nói với ta rằng, hãy gắng trở thành một cô gái đảm đang, khéo léo, chu đáo, nấu ăn ngon, biết nịnh mẹ chồng, biết khéo léo dạy chồng, thì ta sẽ có được một người chồng tốt! Còn tôi thì ngược lại. Tôi không nghĩ rằng nghĩa vụ của đàn bà là phải đi tìm một người đàn ông tốt. Tôi chỉ mong tránh gặp những tay đàn ông xấu, thế thôi!



Tôi đã quên tất thảy những chiêu thức "loại bỏ và chọn lọc" tính cách bạn trai của thời 18 tuổi (Ảnh minh họa)

Để chồng đừng gia trưởng, cách tốt nhất là đừng tự leo lên giường của một anh đàn ông gia trưởng. Muốn chồng giúp việc nhà, tốt nhất đừng yêu và cưới một anh đàn ông chỉ biết vác mồm ra bàn ăn rồi ăn xong phủi đít quần đứng dậy. Muốn tương lai có một người chồng hiểu mình, tốt nhất hãy tìm cách hiểu chính mình đang cần gì trước đã! Không muốn bị nhà chồng ép đẻ con trai bằng mọi giá, thì ngay từ đầu đừng bao giờ tán thưởng những ưu việt tuyệt đối của đàn ông.

Bởi vì, làm phụ nữ không tuyệt vời lắm sao? Tại sao chính phụ nữ lại nghĩ mình là người "thứ cấp"? Không muốn lấy phải một cô nàng đào mỏ, thì ngay từ đầu đừng đem tiền ra khoe! Sợ người chồng ham chơi, thì đừng để số điện thoại làm quen anh chàng ta gặp ở cửa vũ trường.

Và cái tôi cần là, ngay từ ban đầu, phải tránh cho xa mọi tay đàn ông lười biếng, gia trưởng, trọng nam khinh nữ. Thế nên tôi đã nói dối rất nhiều người, hầu như tất cả những người tôi từng quen ở năm 18 tuổi. Bạn tôi là một trong số những người đó, bạn còn nhớ đến tận bây giờ rằng, tôi rất hay tâm sự với mọi người rằng số tôi chỉ đẻ được con gái thôi!

Tức là, chỉ sau lần gặp đầu, những anh chàng khát khao người nối dõi, những anh đàn ông trọng nam khinh nữ đã tự nguyện loại tôi ra khỏi tầm ngắm. Tôi cũng loại được họ ra khỏi tầm giao tiếp thân mật.

Tôi đã quên tất thảy những chiêu thức "loại bỏ và chọn lọc" tính cách bạn trai của thời 18 tuổi, khi tôi gặp anh xã của tôi bây giờ. Nhưng giờ ngồi nghĩ lại, thấy sự ấu trĩ non nớt một cách bản năng của tuổi 18 không phải không có lý!

Nếu bạn giàu có, bạn rất sợ người ta yêu bạn vì tiền, thì ngay từ ban đầu, đừng mang tiền ra trêu ngươi người đời, đến nơi hẹn hò bằng siêu xe và đồ hàng hiệu một cây đầy hào nhoáng phô trương. Muốn tìm người yêu giản dị, chân thành thì cái đầu tiên là bản thân mình khi đó có giản dị chân thành không?

Nếu không muốn tìm một người bạn đời háo sắc, phù phiếm, hám gái, thì đừng đến lần hẹn đầu với cái áo hở nguyên bộ ngực và gợi cảm tuyệt đối như trên sàn diễn tạp kỹ. Bởi mặc lên sự gợi cảm bề ngoài rồi đòi hỏi người ta không được yêu rãnh ngực của bạn, chỉ được yêu thương nội tâm phong phú của bạn thôi, nghe ra có vẻ tréo ngoe thế nào!


Cần tìm một người chồng giỏi giang tài năng, chí thú gia đình, ít chơi bời bạn bè, không ham của lạ, thì có ra quán bar tìm suốt đêm này sang đêm khác cũng chẳng có. Vì căn bản là, ta đã dùng nhầm cách để tìm ra một người ta cần giữa biển người mênh mông.

Và quan trọng nhất là, nếu muốn tìm một người yêu say đắm, thì hãy tự hỏi bản thân xem, ta có điều gì tốt đẹp có thể khiến người ấy yêu say đắm. Hay ta cũng chỉ là một kẻ tầm thường như vạn kẻ khác, thậm chí, vừa tầm thường vừa đòi hỏi quá nhiều! Còn nếu ta đã có điều gì đó tốt đẹp trong tâm hồn và tính cách, ngại gì sẽ không gặp những người biết nhận ra và nâng niu ta!

Mới đó mà chớp mắt, tôi đã hai lần tuổi 18 từ bao giờ rồi.