• Đau đến bao giờ là đủ?

    Ngân cười nói mình rằng:”My chắc hẳn là con người lạc quan nhất trong số bọn mình nhỉ!”. Mình ngước mắt nhìn, thoáng nghĩ một giây đáp lại:”My cũng nghĩ vậy, đối với một số cá nhân họ có lẽ phải mất tới 3 năm quằn quại đau đớn vì một điều gì đó để quên đi thì đối với My, 3 ngày là đủ”... Read more
  • Khi trái tim đã dành cho một người

    Tôi và Lâm chia tay rồi ! Lâm là một cô gái tốt, rất đẹp cũng rất dịu dàng. Tuy rất nhiều bạn bè nói tôi bỏ cô ấy là ngốc, nhưng tôi vẫn chia tay, cho dù tôi cũng không nỡ. .. Read more
  • Những câu nói hay về tình yêu khi chia tay

    Thỉnh thoảng, em lại nghĩ về cái cách mình đã vượt qua nỗi buồn của bản thân như thế nào. Cũng có lúc yếu đuối tiêu cực, có lúc chán chường mỏi mệt. Nhiều khi sự tức giận khiến em không thể thở được. Thế rồi cũng qua. Thế rồi cũng nhạt. Bây giờ nhìn lại thấy mình trẻ con và nông nổi... Read more
Hiển thị các bài đăng có nhãn blog-radio. Hiển thị tất cả bài đăng

Nơi nhớ thương đong đầy

Cứ ngỡ ngày mình tự chọn lấy kết cục buông tay, cũng là lúc bước qua yêu thương với đôi mắt ráo hoảnh và trái tim không hề gợn sóng. Những ký ức xưa cũ kia sẽ vĩnh viễn ở lại sau lưng dưới lớp bụi mà thời gian phong ấn. Ta chọn rời đi, không một cái ngoái đầu…

Đã dũng cảm từ bỏ hay can đảm rời tay, đã thôi những ngày khư khư giữ những điều cố chấp, đã đổi lấy an yên bằng cái đành lòng dằn đi nuối tiếc. Nhưng sao đường một chiều vẫn thấy lòng mình mắc kẹt? Xuôi thì nhớ, ngược lại thấy thương.

Chúng ta lao vào tình yêu bằng bất chấp, và đánh cược cả những nhiệt huyết xuân xanh. Định mệnh xô đẩy hai người lạ tìm đến nhau, rồi sau những thiết tha xen lẫn xót xa, sau những tháng ngày rộng dài kề cạnh, trái tim xê dịch không còn muốn nằm yên như ngày cũ, ta bước ra cuộc tình với ý niệm kẻ còn lại rồi cũng lần nữa trở thành người dưng.

Thời gian xoay vần mọi thứ đến đắng cay, để khi giật mình nhận ra mới thấy những thứ mình tự tay buông lại là những điều ngày xưa không muốn mất. Những ngọt ngào hóa thành chua chát, những thân quen hóa khách đường xa giữa đường.



Những người nói tình yêu là thứ cầm lên được thì cũng đặt xuống được, hoặc là chưa yêu bao giờ, hoặc là lâu lắm rồi chưa được ai yêu. Vì chỉ khi đang đau đáu về những nhớ thương, ta mới hiểu, tình yêu ấy, nó là thứ xúc cảm lạ kỳ có thể khiến người ta nghiện chỉ vì một cái sẩy chân. Ngã vào để yêu nhau thì dễ, nhưng lúc bước ra rồi, ai cũng trống hoác những mảng lòng dai dẳng buồn đau.

Trái tim luộm thuộm những nhớ và thương, hai con người vẫn lỳ lợm hoài mong dù lý trí đã ngẩng cao đầu dằn lòng dứt bỏ. Hóa ra, dù can tâm từ bỏ người hay khổ đau khi bị người phụ bạc, thì nỗi buồn đều sòng – phẳng – chia – đôi.

Quanh quẩn trong những ngày kim đồng hồ đi ngược về phía hôm qua, mới thấy yêu thương là thứ mỏng manh nhưng lại khiến ta nặng lòng hơn tất thảy. Muốn thoát ra và gột sạch, hoặc ta cần thời gian, hoặc ta cần một lần nữa lại yêu.

Định mệnh vốn là kẻ ham chơi, thi thoảng lại đưa ta ra làm trò trêu chọc. Nó vẽ ra cái vòng tròn bế tắc, đẩy ta vào và hê hả nhìn duyên phận con người xoay quanh. Để rồi khi ngẩng cao đầu ngỡ lòng nguội lạnh và không dễ cho phép ai đó khiến mình tổn thương, cũng chính là lúc tự mình đang rơi vào những ngày trái tim không muốn thở. Khi xuôi thương, ngược nhớ, ngã vào đâu cũng đau đến nát lòng!

Chàng Tây sang Việt Nam quy y cửa Phật

Nhà sư Florian tại chùa Định Tâm. Chàng Tây sang Việt Nam quy y cửa PhậtThứ Bảy, ngày 01/03/2014 09:30 AM (GMT+7)Sự kiện: Giới trẻ ngày nayXuất thân trong gia đình theo đạo Thiên chúa giáo, lại sinh sống ở trời Tây nên quyết định quy y cửa Phật tại Việt Nam của một chàng trai mới tuổi đôi mươi tên Flrorian Jung khiến mọi người ngỡ ngàng.

Bạn trẻ cuộc sống với những câu Truyện tình yêu, Ngoại tình, Tâm sự của les, gay và những bài viết sinh động, đa chiều về thế hệ 8x - 9x.

Vì “duyên” rời xứ, chọn Việt Nam tu hành

Chúng tôi tình cờ gặp Florian tại quán cơm 5.000 Thiện Phước (Q.11) vào một buổi chiều tháng 2, khi anh mang đến một bao gạo 50kg cùng 5 bình dầu ăn. “Tôi là Thích Đồng Hòa, đến từ chùa Định Tâm, có một chút quà nhỏ góp cho những người nghèo”, Florian nói rồi ra về. Hành động này khiến ai cũng ngạc nhiên vì chàng Tây trẻ tuổi, vóc dáng cao to lại khoác áo tu hành và nói tiếng Việt rất sõi.

Sau nhiều lần hẹn, cuối cùng tôi cũng gặp được vị sư thầy Tây đặc biệt sinh năm 1986 này tại chùa Định Tâm (Q.12). Nghe Florian trải lòng mới thấy con đường đến với đạo Phật rồi chọn tu hành đều gói trong một chữ “duyên”.
Florian kể, gia đình anh cũng như hầu hết những người gốc Đức đều theo đạo Thiên Chúa. Thế nhưng, Đạo Phật đã ngấm vào anh khi mới 14 tuổi qua những bài kinh kệ của gia đình nhà hàng xóm – một gia đình Phật tử người Việt Nam.

“Hồi ấy tôi không biết tiếng Việt nhưng vẫn thích nghe tụng kinh và say mê đến lạ! Nên cứ vài ngày, tôi lại theo những người hàng xóm lên chùa Vĩnh Nghiêm tại thành phố Nürnberg, cách quê nhà hơn 200 cây số để nghe giảng pháp”, Florian thích thú nói.

Say mê với Phật pháp Việt Nam nên Florian rất chịu khó học đọc và nói, viết tiếng Việt sõi như người Việt. Những bài pháp thoại tại chùa Vĩnh Nghiêm khi ấy cứ ngấm sâu vào tâm trí của cậu bé người Đức. Rồi thành thói quen, cứ Chủ nhật hàng tuần, Florian Jung lại tới chùa để nghe các sư thầy giảng pháp.
Và khi đến tuổi đẹp nhất của đời một chàng trai - tuổi đôi mươi - Florian quyết định sẽ theo con đường tu hành. Quyết định táo bạo này khiến cả cha mẹ và người em trai bất ngờ. Họ nói với Floria: “Con có thể đi tu nhưng không cần cắt tóc vẫn được mà”. Nhưng Florian vẫn kiên quyết xuống tóc, ăn chay và trở thành nhà sư đầu tiên người Đức.

Chàng Tây sang Việt Nam quy y cửa Phật - 1

Con đường đến với đạo Phật rồi chọn tu hành của Florian gói trong một chữ “Duyên”.
Trong những lần theo gia đình hàng xóm sang Việt Nam, Florian thấy Việt Nam thân thiện và yên bình quá nên đã nảy sinh một tình cảm đặc biệt với vùng đất này, nhất là với Sài Gòn.  Trở về Đức, anh nhớ Việt Nam da diết và quay lại Sài Gòn lần hai. Và anh cảm thấy một lần nữa được là chính mình.
“Với phương châm sống để yêu thương, tôi quyết định tạm gác mọi thứ tại Đức sang một bên để bắt đầu một cuộc hành trình mới”, Florian nói.

Ước mong được nhập quốc tịch Việt Nam

Với tâm nguyện mang lại tình thương, niềm vui cho các em nhỏ bất hạnh, Florian Jung đã chọn ngôi tịnh xá Bửu Sơn thanh bình với tiếng cười nói vui vẻ, hồn nhiên của những em nhỏ đang được nuôi dưỡng tại đây làm điểm đầu tiên trên bước đường tu tập.

Lúc mới về tịnh xá, ai cũng lạ lẫm với chàng Tây mắt xanh lại đi làm nhà sư. Dần dà, Florian được các em nhỏ gọi một cách thân thương “thầy Tây”. Với một tăng sinh nước ngoài thì việc học Phật pháp bằng tiếng Việt là không hề đơn giản, song Florian tâm niệm: “Thấy gì hay là học. Chỉ cần chịu khó và phát tâm ham học là sẽ tiếp thu kiến thức dễ dàng”.

Đến năm 2013, Florian tới chùa Định Tâm để tiếp tục tu hành. Trong quãng thời gian này, anh thường xuyên tham gia làm từ thiện đến những người nghèo. Florian cũng là người sáng lập ra CLB "Tấm lòng Nhân ái" tại Đức với tâm nguyện được góp phần nào xoa dịu khổ đau cho đồng bào kém may mắn tại Việt Nam. Đó là những trẻ em mồ côi, người già neo đơn, người tàn tật, người bệnh…
Trải qua hơn 10 năm theo đạo Phật và đã về Việt Nam 9 lần, mỗi lần 6 tháng, Flrian có ước nguyện được mang quốc tịch Việt Nam. “Nếu như chọn, tôi sẽ chọn Việt Nam”, Florian quả quyết. Anh cũng hy vọng, khi về nước sẽ đưa Phật giáo tới các bạn trẻ Đức để họ hiểu hơn nữa về Việt Nam và Phật giáo Việt Nam.
Florian cũng cho biết thêm, điều mà anh vui mừng nhất là cho đến bây giờ, gia đình đã hiểu và rất thương anh. “Nhất là mẹ. Từ ngày tôi xuất gia, mẹ cũng chuyển sang ăn chay trường luôn. Cha thì không theo đạo Phật mà chỉ nói: Cha làm việc tốt là được rồi. Họ còn nói có thể sẽ đi du lịch tại Việt Nam vào mùa hè năm nay” - blog tinh yeu.

Mình chia tay nhé

Nếu nhận được câu nói của đối phương: Mình chia tay nhé!? chắc hẳn không ít người sẽ òa khóc hoặc điếng người vì sốc, vì đau đớn hay vì hụt hẫng và cảm giác như mất đi cả thế giới.

Nhưng bạn ơi sao phải khổ chứ. Thẳng thắn nhé, không yêu người này thì yêu người khác, bảy tỉ người trên thế giới không lẽ sống đến hết đời bạn chẳng còn tìm được người nào nữa để yêu? Sao cứ làm như tận thế đến nơi, người ta bỏ rơi thì mình cũng phải thở thoi thóp?

Ừ thì tình cảm không phải sợi dây mà lấy kéo cắt là xong, chẳng thể một sớm một chiều nói hết yêu là trái tim trống rỗng. Nhưng tình yêu cũng không thể là lẽ sống, nếu sinh ra chỉ để mỗi việc yêu thì trái đất này đã chẳng cần tiến hóa để làm gì - blog tinh yeu


Hãy nhớ, có những thứ tình cảm đáng quý hơn cả tình yêu và có những người yêu bạn còn hơn cả người yêu. Ở một chừng mực nào đó, người yêu suy cho cùng cũng chỉ là người lạ. Lạ rồi quen, quen rồi thành lạ mà thôi. Trên đời này, chẳng ai phải có nghĩa vụ đối tốt với bạn trừ cha mẹ và bản thân chính bạn. Nếu không thể chịu nổi trách nhiệm về cảm xúc của bản thân, không sống tốt cho mình thì người ta chọn lựa chia tay có khi cũng chẳng sai - truyện tình yêu

Không ai buồn hộ mình và cũng chẳng ai thương, ngã ở đâu thì đứng dậy ngay chỗ đấy. Buồn mãi chẳng ai khen, đau hoài không ai thưởng. Có đáng không?

Nghĩ đơn giản thôi, cuộc sống này không bao giờ công bằng. Thế nên, để có được cái này, bạn bắt buộc phải hi sinh cái kia. Cái này lên thì cái nọ xuống, cái nọ mất thì cái kia về. Độc thân thì đã sao? Bạn sẽ nhận ra bạn bè là chỗ dựa rất tốt! Bị phản bội? Chưa bao giờ bạn nhận ra mình mạnh mẽ đến thế đâu! Chia tay khi vẫn còn yêu? Hãy nhớ, sống ở đời không phải cứ muốn là được. Vậy nên, học cách đánh đổi dần đi thôi.

Thực ra, tình yêu là mãi mãi đấy! Nó chỉ chuyển từ người này sang người khác mà thôi. Chạy đến cùng đường nó sẽ tìm ra bạn. Đừng xoắn chỉ vì mình vừa mới chia tay.

Blog tình yêu: Tìm chốn bình yên

Với anh, tình yêu luôn là mãi mãi và bất diệt, chỉ có điều, người cùng anh đi đến cuối con đường này không phải là em nữa rồi...!

Anh không phải là người giỏi giấu cảm xúc, nhưng anh lại là người giỏi đoán biết cảm xúc của người khác vậy nên đừng cố nói nhớ anh, rằng mọi thứ chỉ là do hoàn cảnh. Và cũng đừng dối anh rằng em đã từng yêu anh. Anh nhắm mắt cũng cảm nhận được mà, thật đấy em à - blog tinh yeu.

Anh biết thế, nhưng hình như để quên em thì khó quá, có vẻ anh không làm được. Anh không quên được những kỉ niệm giữa anh và em, không quên được hình ảnh em dựa vào vai anh mà khóc khi “tình đầu” rời bỏ em và anh nói “hãy bắt đầu lại từ đầu, hãy tin anh.. và rồi anh sẽ không bao giờ phải đau khổ thế này”. Nhưng, bây giờ em đã phản bội lại lời nói đấy rồi, anh không khóc… nhưng không thể quên em.

Những lúc rảnh rỗi, à không, kể cả những lúc cố tình bận rộn với biết bao công viêc anh vẫn lén lút nhìn nhìn, ngó ngó vào facebook em rồi nhảy từ facebook anh sang facebook "người mới" ấy, tự nhiên đắng nơi cổ họng, nước mắt anh trào ra chẳng kiểm soát được khi thấy hai người vui vẻ bên nhau. Anh biết chuyện ấy sẽ xảy ra, nhưng sao vẫn đau thế này?

Chợt nhận ra rằng quên một người thật khó. Bởi những kỉ niệm, những cảm xúc đã từng có với nhau đâu dễ dàng chôn sâu về quá khứ. Nhưng anh hiểu trong cuộc đời mỗi người đều có những khoảng thời gian khó khăn như thế, cố dặn lòng phải vượt qua, chỉ là sớm - muộn!



Anh sẽ không phải hối hận vì đã sống hết mình cho tình yêu ấy (Ảnh minh họa)

Và em hãy yên tâm, rồi anh sẽ quên được, sớm thôi, bởi…

Thực ra, nỗi buồn thì sâu, nhưng niềm vui đôi khi lại rất nhỏ. Anh vẫn sẽ cố gắng sống tốt. Một lời nói động viên, một câu nói vô tư và có phần mộc mạc của một người bạn cũng sẽ khiến anh cảm thấy ấm lòng hơn.

Anh biết rằng tổn thương đã tồn tại thì mãi mãi chẳng thể mất đi. Cứ nghĩ rằng giấu càng sâu, thì đâu nhìn thấy nữa... Nhưng đôi khi, những thứ ta không nhìn thấy nữa cũng chẳng phải là những thứ ta đã quên hẳn rồi. Nó vẫn ở đó, dù xa xôi, nhưng chưa từng biến mất... Vì vậy anh sẽ không cố quên em nữa, cứ để mọi thứ tự nhiên rồi thời gian sẽ làm nó phôi phai. Mọi thứ sẽ nguôi ngoai dần, dù không thể quên nhưng chắc chắn sẽ chẳng còn sâu.

Anh sẽ tự làm mình vui bởi đơn giản, anh sẽ không phải hối hận vì đã sống hết mình cho tình yêu ấy.

Và em à...

Anh vẫn tin trên đời có những thứ là mãi mãi. Đó là tình yêu. Với anh, tình yêu là mãi mãi... chỉ có điều người cùng anh làm nên tình yêu đấy không phải là em nữa!

Đám cưới mối tình đầu

Chia sẻ blog tình yêu lãng mạn, đẹp đẽ nhất của "Đám cưới tình đầu".

Thiệp hồng được gửi đến văn phòng lúc 5 giờ chiều, khi các nhân viên đang sửa soạn trở về nhà sau một ngày làm việc tẻ nhạt như bao ngày khác. Đích thân cô lễ tân duyên dáng mang nó đến tận bàn làm việc của anh. Một tấm thiệp sang trọng màu trắng với những hoa văn ép nhũ và dòng chữ màu tím ngay ngắn toát lên sự tinh tế. Thế nhưng anh lại cảm thấy bất an nhiều hơn. Anh liếc qua phần tên chú rể, lạ hoắc, hoàn toàn không gợi anh nhớ đến một người quen nào. Anh tiếp tục đưa mắt sang tên cô dâu, vậy là thế giới của anh đã tàn lụi vào ngày hôm nay.

Bỗng nhiên cả khu văn phòng trở nên ngột ngạt và tù túng hơn bao giờ hết, anh thấy khó thở ngay cả khi điều hòa đang chạy hết công suất. Tại sao lũ người kia lại có thể cười nói vui vẻ đến thế? Họ hạnh phúc lắm ư? Toàn những chuyện hớt lẻo, nói xấu người khác, toàn những kẻ vô dụng cố bám trụ lại đây với một công việc đáng thương và đồng lương hèn mạt. Bỗng nhiên anh cảm thấy ghê tởm cái không khí này, anh phải rời khỏi đây. Anh đứng dậy, tay vẫn nắm chặt tấm thiệp đã nhăn nhúm và bước đi thật nhanh.

Thang máy đưa anh lên tầng thượng, nơi có thể nhìn thấy toàn cảnh sông Hồng đang bị kẹp giữa hai bên bờ đầy ắp nhà cao tầng chọc trời. Nhưng anh chẳng còn thấy gì nữa, các giác quan khác cũng đang mất dần cảm xúc. Anh ngồi phịch xuống nền đất láng bê tông xù xì như thể đã bị vắt kiệt hết sức lực. Thế là cuối cùng cô ấy cũng lấy chồng. Mối tình đầu của anh, người mà anh vẫn gặp trong những cơn mộng mị dài bất tận, người mà anh vẫn đau xé ruột mỗi khi chợt nhớ đến giữa một chiều mưa cô quạnh nào đó. Cô sắp lấy chồng và cô đã gửi thiệp mời cho anh như một sự trả thù rằng anh hãy nhìn đi, tôi vẫn hạnh phúc khi anh ruồng bỏ tôi.

Sau khi chia tay, anh mất ba năm để thôi tự trừng phạt mình vì đã đánh mất cô. Thêm một năm nữa để vỗ về nỗi đau nguôi ngoai, nó đã chịu ngủ yên với quá khứ tật nguyền đầy những xước sẹo và nước mắt. Anh đã chôn nó rất sâu dưới tầng tầng lớp lớp ký ức bằng sự lãnh cảm với thế giới yêu thương và thiêu cháy nó đến khi chỉ còn nắm tro tàn bằng những cuộc tình một đêm vô cảm xúc. Anh đã tự lừa dối mình, tự tẩy não để có thể sống một cuộc sống bớt ưu phiền, vơi đi những ân hận của tuổi trẻ ích kỷ, thế nhưng...

Ngay khi nhìn thấy tên của cô được viết rất đẹp trên tấm thiệp, tất cả những ký ức xưa cũ lập tức ùa về, rõ nét như thể mới xảy ra ngày hôm qua, mạnh mẽ như chưa từng bị hủy diệt. Chúng giống như một hố đen bất tử, đã vươn tới những giới hạn ngoài vũ trụ bao la kia, khiến anh không thể kiểm soát được. Chúng chỉ đơn giản chơi trốn tìm với anh, thỉnh thoảng chúng xuất hiện và ném một ít cảm xúc tệ hại vào người anh. Nhưng lần này, chúng đã đổ xuống như một cơn sóng thần cuốn trôi tất cả lý trí và sự tự vệ nơi anh, chúng hạ gục anh trước khi anh kịp nhận ra chúng.

Một đoạn phim ngắn lướt qua trước mắt anh. Lần đầu tiên anh gặp cô ở trường phổ thông, đó là một sáng mùa đông lạnh lẽo, anh đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, một tình yêu trong lành tuyệt đối. Lần đầu tiên họ hôn nhau, hai năm sau đó khi cả hai đã là sinh viên. Nụ hôn đầu thật vụng về và lóng ngóng, chỉ chạm môi rất nhẹ nhưng lại in dấu sâu đậm trong lòng họ đến suốt đời. Anh nhớ những đêm mùa thu se lạnh, anh và cô đi dạo trên đường Phan Đình Phùng để thưởng thức mùi hoa sữa thơm ngào ngạt. Anh nhớ những ly chè đủ màu sắc, những que kem lạnh buốt mà anh cùng cô ăn trong một buổi trưa hè nắng vàng giòn tan trên lá cây.

Anh cũng nhớ những câu nói ngu ngốc và dại dột mà anh ước giá như mình chưa từng nói ra. Anh nhớ những giọt nước mắt trong veo lăn dài trên gò má cô, nhớ giọng nói đứt quãng vì nấc nghẹn của cô qua điện thoại... Anh nhớ ngày cô rời xa anh, một buổi chiều ảm đạm giống như ngày hôm nay. Anh chỉ biết đứng nhìn cho đến khi bóng cô xa khuất... mãi mãi.

Nước trào ra từ khóe mắt như một dòng thác đổ xuống miền tăm tối. Anh chẳng buồn ngăn nó chảy, nếu có lúc nào mà anh có thể từ bỏ sĩ diện đàn ông và tự cho phép phần yếu đuối trong con người mình được hiện hữu thì chính là lúc này đây. Cách đây bốn năm, khi anh ngu ngốc buông tay cô, chẳng bao giờ anh nghĩ trong phần đời còn lại của mình sẽ có một buổi chiều anh ngồi trên tầng thượng của một tòa building chọc trời và khóc như trẻ con. Nước mắt cứ tuôn rơi, cuốn theo những phiền muộn, ân hận và cô đơn anh đã phải gánh chịu suốt những năm tháng qua. Anh không thể kìm nén nổi nữa.



Mặt trời chỉ còn lấp ló sau đường chân trời như đang tạm biệt ngày dài sắp chết đi. Dưới cái bóng chạng vạng của khí quyển, các tòa nhà bắt đầu lên đèn, con người vẫn hối hả với nhịp sống về đêm của họ, tiếng còi inh ỏi, khói bụi đặc quánh như địa ngục. Nhưng những điều đó chẳng còn liên quan gì đến anh nữa. Anh giờ đây như một hạt cát đã rời khỏi trái đất và trôi dạt trong vũ trụ bao la. Anh có nên nhảy xuống không? Câu hỏi này bắt đầu ám ảnh anh, độ cao hàng trăm mét so với mặt đất đang dần trở nên thân thiện với anh. Ngẫm lại, anh đã làm được gì trong đời? 24 tuổi, làm việc như điên trong suốt ba năm mà chẳng mong muốn đạt tới một cái gì cụ thể. Hầu như không đi đâu và cũng không có nhiều bạn bè. Tóm lại anh chưa làm được cái gì to tát cả.

Thế giới này vốn là cái nhà tù khổng lồ, nơi con người tự giác nhốt mình trong đó mà chẳng cần một quản giáo nào thúc ép. Sự nhàm chán, lòng đố kỵ, lòng tham, nhục dục, tiền bạc... đó là tất cả những gì anh và những người khác biết đến. Cuộc đời anh là một chuỗi những điều tầm thường, ngoại trừ cô. Cô là món quà tuyệt vời và ý nghĩa nhất mà Thượng Đế đã ban tặng cho anh nhưng anh đã không biết quý trọng và hôm nay là ngày anh phải trả giá cho những sai lầm của mình.

***

Đám cưới được diễn ra trong khuôn viên trường đại học, nơi chú rể đang làm giảng viên. Anh đến khá sớm so với giờ đón khách, các nhân viên tổ chức đám cưới đang rải những quả bóng bay lên cửa chào phủ đầy hoa lá bằng nhựa plastic. Một số người có vẻ là người nhà hai họ đang xem chỗ này, bình phẩm chỗ kia, ai ai cũng thật rạng rỡ dưới cái nắng chiều nhàn nhạt. Chẳng ai để ý đến gã trai trẻ khuôn mặt lạnh tanh, không cảm xúc và ánh mắt nặng trĩu ưu phiền tha thẩn tản bộ trên thảm cỏ xanh mướt trước sân khấu.

Anh ăn mặc giản dị với quần jean, áo phông có cổ và giày Converse, không phù hợp lắm với một đám cưới sang trọng. Anh định sẽ diện một bộ vest thật lịch sự nhưng đã sớm từ bỏ ý nghĩ đó. Khoác lên người bộ đồ lịch lãm mà trong lòng đang rối bời chỉ làm anh trông càng tồi tệ. Vậy nên anh đã quyết định sẽ xuất hiện với con người thật của mình, con người mà cô từng yêu.

Nhìn cô thật hạnh phúc trong tấm ảnh cưới. Nụ cười rạng rỡ, tuy không còn vô tư như cô bạn cùng trường phổ thông xưa kia nhưng là nụ cười mãn nguyện của nàng công chúa đã tìm thấy chàng hoàng tử của đời mình sau khi hôn nhầm một con ếch. Lòng anh quặn lại như bị một hàng rào thép gai quấn lấy. Lẽ ra, chú rể trong bức ảnh kia phải là anh, đám cưới hôm nay phải gọi tên anh và cô mới đúng, lẽ ra... Cuộc đời của anh, toàn là những lần "lẽ ra". Anh nhắm mắt và thở dài.

Phải khó khăn lắm anh mới bắt được thanh quản của mình gọi tên cô. Cô đang nói chuyện với vài người bạn gái trong khi chờ trang điểm. Nhìn thấy anh, cô hơi chút bối rối nhưng không hề bất ngờ, hẳn nhiên là cô mong anh sẽ đến, chỉ có vậy thì cuộc trả thù mới hoàn hảo. Trong khi mọi người bắt đầu đi ra ngoài, cô mời anh ngồi. Dù không muốn ngồi nhưng anh vẫn chọn cho mình chiếc ghế không quá gần cũng không quá xa cô, đôi chân anh sắp không giữ được thăng bằng nữa rồi.

- Vậy mà tôi cứ nghĩ cậu sẽ không đến.
Cô nói, tuy chưa trang điểm xong nhưng trông cô xinh đẹp như một thiên thần trong chiếc váy cô dâu trắng muốt.
- Em không thể xưng hô như trước kia nữa sao?
Anh bắt đầu lấy lại bình tĩnh và ngắm nhìn cô kỹ hơn. Cô già dặn hơn xưa rất nhiều. Nhưng cô không trả lời, họ yên lặng một lúc.
- Vậy là... uhm... Em mời anh đến dự đám cưới của em. Em có điều gì muốn nói với anh ư?.
Mái tóc dài mượt mà xưa kia đã cắt đi rồi, giờ mái tóc của cô chỉ đến ngang vai và uốn xoăn, anh thầm nghĩ đầy tiếc nuối.
- Tại sao phải có gì muốn nói? 



Cô cười.
- Tôi mời cậu dự đám cưới của tôi, như những người bạn với nhau thôi mà.
- Em thôi đi, đừng gọi anh là bạn.
Anh lớn tiếng. Dù đã tự nhủ phải biết kiềm chế cảm xúc nhưng anh luôn thấy đau đớn khi cô gọi anh là bạn, đó chỉ là cách để chôn kín tình yêu mà thôi.

- Thế cậu nghĩ tôi mời cậu dự đám cưới của tôi là vì lý do gì?
Cô hỏi, mắt cô đã bắt đầu ướt và mascara hơi lem nhem phía đuôi mắt.
- Anh cũng không biết nữa. Ban đầu anh đã định không đến, nhưng chẳng hiểu một động lực vô hình nào đó đã bắt anh tới đây. Anh vẫn luôn như vậy, làm những việc mà chính anh cũng chẳng lý giải nổi. Em yêu anh ta chứ? Chú rể của em ý.
Một câu hỏi thật ngu ngốc của gã trai đáng thương.
- Tất nhiên. Tôi yêu anh ấy. Đó là người đàn ông mà tôi có thể tin tưởng và chung sống trọn đời này.
Cô nhấn mạnh từ "trọn đời", còn anh thì đau nhói khi nghe đến từ đó.

- Thực ra tôi mời cậu đến đây không phải để trả thù, cũng không hề muốn gây tổn thương cho cả hai ta thêm nữa. Tôi biết trong những năm tháng qua, cậu đã tự dằn vặt mình rất nhiều, cũng như tôi đã chơi vơi lạc lối không biết hạnh phúc thực sự có tồn tại hay không. Tôi không muốn cậu phải sống cùng sự ân hận cả đời. Thế nên tôi muốn gặp cậu một lần cuối, ở đám cưới của tôi. Thứ nhất là để cậu biết tôi không còn rơi nước mắt đẫm gối mỗi đêm thâu khi nghĩ về cậu nữa, giờ tôi có một tương lai hạnh phúc với người tôi yêu. Cậu không cần phải thấy có lỗi vì làm tôi đau.

Thứ hai, tôi muốn chúng ta đối diện với nhau để chính thức nói lời chia tay. Ngày cuối cùng ta gặp nhau, chẳng ai chịu mở lời cả và đó chính là sai lầm lớn nhất của chúng ta, không thể nói những điều cần nói, để nó cứ đong đầy trong lòng suốt bao năm qua. Vậy giờ hãy nói đi, hãy nói rằng chúng ta chia tay nhau tại đây. Hãy nói những gì cậu còn chưa kịp nói với tôi để sau này không còn phải ân hận nữa.

Cả hai lại yên lặng một lúc.
- Nếu em đã muốn vậy thì... có một điều anh luôn muốn nói với em mà không được. Có lần anh đã nói rằng "anh yêu công việc hơn em" và ngay sau đó em đã khóc. Đó là câu nói ngu xuẩn nhất trong đời anh. Công việc chẳng là cái quái gì hết. Anh hoàn toàn có thể cùng em sống giữa hoang đảo, ngày ngày câu cá và hái hoa quả ăn, đêm đêm dạo chơi trên biển ngắm ánh trăng tan, chỉ cần sống cùng em...
- Được rồi. Tôi tha thứ cho cậu. Còn gì nữa không?
Cô lảng tránh ánh mắt anh bằng cách hướng cái nhìn ra ngoài cửa sổ đầy nắng.
- Còn về chuyện nói lời chia tay. Sau bao nhiêu năm sống trong dằn vặt, anh thấy nó không còn quan trọng nữa. Chuyện tình của chúng ta đã chết rồi nhưng dư âm tình yêu thì còn mãi. Nó vẫn sống trong anh, sống trong em. Không phải là sự tồn tại lay lắt như một gánh nặng mà là sự sống âm thầm nhưng vẫn đẹp đẽ, giống như loài nấm phát sáng giữa biển đen sâu thẳm. Thế nên anh vẫn nhớ đến em và em vẫn nhớ đến anh, dù có đau khổ, có nước mắt nhưng trong một bản nhạc buồn vẫn có những nốt thăng trầm.

Anh đứng dậy cùng lúc với cô.
- Giờ có nói gì cũng quá muộn màng rồi. Con người vốn chỉ trân trọng những gì họ đã mất. Từ lâu anh đã hiểu rằng sẽ không được hít thở tình yêu của em nữa, sẽ không được yêu em như duyên trời định, một giây một phút cũng không. Anh chấp nhận sự thật đó và vẫn sống với nó, thậm chí coi nó là bạn đồng hành trên quãng đường còn lại. Thời gian rồi cũng hàn gắn mọi nỗi đau. Em không cần phải lo cho anh nữa, hãy sống thật hạnh phúc, đó chính là niềm vui để anh tiếp tục sống cuộc sống không có em rồi.

Anh đi ra đến cửa, rồi bỗng như nhớ ra điều gì đó, nên ngoảnh lại nói tiếp:
- Giờ thì anh đã hiểu vì sao anh lại có mặt ở đây. Chính là để đối diện với em, điều anh không dám làm suốt bốn năm qua. Xét cho cùng, người ta cũng không thể trốn tránh nhau cả đời được.
- Đợi đã...
Cô gọi với theo, giọng như van nài. Anh đứng lại nhưng không ngoảnh mặt lại nữa.
- Anh... không chúc em hạnh phúc sao?
Giọng nói đó, sao mà giống giọng một cô gái từng hỏi: "Anh có yêu em không? cách đây bốn năm, trong một tối mùa thu se lạnh.
- Chúc em hạnh phúc... mãi mãi.
Anh quay lưng bước đi, không thể chịu nổi thêm một giây nào, khi biết cô đang nhìn sau lưng anh, cho đến khi bóng anh khuất xa... mãi mãi.

***

Một tràng pháo hoa nổ rộn rã hòa lẫn tiếng mở sâm-panh và vỗ tay chúc mừng của các quan khách. Cô dâu và chú rể cùng trao nhau nhẫn cưới trước sự chứng kiến của hàng trăm người. Chẳng ai thèm quan tâm đến một gã trai trẻ có khuôn mặt lạnh tanh và đôi mắt đẫm nước đang đứng khuất sau cây si già.
Anh chợt nghĩ đến những bộ phim Hollywood, trong đó vị cha xứ sẽ hỏi: "Ở đây có ai muốn phản đối đám cưới này không? Hãy lên tiếng ngay bây giờ hoặc im lặng mãi mãi". Nhất định anh sẽ đứng dậy mà hét to rằng gã đàn ông kia không xứng đáng với cô ấy, hãy để cô ấy đến với tôi và tôi sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc mãi mãi. Anh cười xót xa, mơ ước sẽ mãi mãi chỉ là ước mơ.

Tiếng pháo và tiếng chúc tụng đã dần khuất xa sau lưng, anh tản bộ dưới bóng râm của hàng cây bằng lăng trổ hoa tím đầy sức sống. Anh nên đi đâu bây giờ? Anh chẳng biết mình nên đi đâu nữa. Thậm chí anh còn chẳng nhớ mình là ai. Anh đã giữ lại chút lý trí để mà không nhảy xuống từ sân thượng đó hay anh đã rơi từ độ cao hàng trăm mét và giờ linh hồn của anh đến gặp người anh yêu một lần cuối, trước khi một luồng sáng từ trên trời chiếu xuống dẫn lối anh về với Thượng Đế.

Anh bước đi thật chậm, chẳng phải để nhớ ra mình là ai mà để quên đi những gì đã bỏ lại.

Chỉ đơn giản là ... em yêu anh

Cùng blog tinh yeu chia sẻ cảm xúc, tâm sự của một người con gái trước người yêu của mình.
Anh không giống hình ảnh em thường tưởng tượng về người yêu mơ ước. Ngược lại, anh còn hội tụ cả những đặc điểm mà em ghét. Ví dụ như : em kô thix con trai hay đến trể nhưng anh lại có , em càng kô thix con trai chỉ biết làm con gái giận nhưng anh lại thế và em muốn ng em yêu phải luôn giỏi hơn em nhưng lại học bằng bằng em.




Vậy mà, em lại yêu anh. Vì sao vậy? Em mãi tìm kiếm câu trả lời. Em yêu tất cả những gì thuộc về con người anh, cả những gì tốt đẹp và những khiếm khuyết.

Cám ơn anh đã cho em biết thế nào là mong nhớ, đợi chờ, thế nào là hụt hẫng, thất vọng, cảm ơn anh đã cho em biết thế nào là những giọt nước mắt yêu thương, hy vọng và hạnh phúc ngập tràn.
Cảm ơn cuộc đời đã cho em gặp anh. Cảm ơn đã có anh tồn tại trên thế gian này.



Cuộc đời chẳng ai nói trước được điều gì và tình yêu cũng không là vĩnh cửu. Nhưng, có một điều chắc chắn, dù sau này thế nào, em vẫn không hề hối hận vì đã gặp anh và yêu anh .

Hãy nắm chặt bàn tay của em , để em biết anh đang ở bên em . Để ta truyền hơi ấm cho nhau . Để em biết anh còn yêu em . Bởi vì khi anh nắm thật chặt bàn tay của em thì dường như tất cả nỗi đau trong em đều tan biến . Em yêu anh nhiều lắm . Mấy ngày nay anh phải học thi em nhớ anh lắm đôi khi muốn nt với anh thật nhiều lại sợ ánh hưởng đến việc học của anh. Mong một ngày thật gần chúng ta sẽ lại được zui đùa như lúc trước anh nhở



Yêu anh, em biết thế nào là những người bạn thực sự (dù em cũng có bạn, có rất nhiều bạn). Biết trân trọng, biết lắng nghe và biết thấu hiểu .
Em ước những giây phút yêu thương kéo dài mãi mãi!
Để chúng mình dù có giận cũng là giận vì yêu.
Để biết mình cần có những khoảng lặng khi bất chợt thấy mình chán nhau. Bởi em biết những khoảng lặng không kéo dài, chỉ một chút thôi, cần một chút để suy nghĩ về bản thân, về tình yêu và cuộc sống.
Để dù chúng ta đến với nhau nhanh quá cũng không thấy lo lắng bởi tình yêu chân thành bởi những bước đi thật chậm và chắc chắn.
Để em có thể thì thầm bên anh rằng em thật sự ko hối hận khi yêu anh...
Bởi Em Yêu Anh nhiều lắm!
Dù có ở phương trời nào đi nữa thì anh vẫn ở đâu đó trong tim em