• Đau đến bao giờ là đủ?

    Ngân cười nói mình rằng:”My chắc hẳn là con người lạc quan nhất trong số bọn mình nhỉ!”. Mình ngước mắt nhìn, thoáng nghĩ một giây đáp lại:”My cũng nghĩ vậy, đối với một số cá nhân họ có lẽ phải mất tới 3 năm quằn quại đau đớn vì một điều gì đó để quên đi thì đối với My, 3 ngày là đủ”... Read more
  • Khi trái tim đã dành cho một người

    Tôi và Lâm chia tay rồi ! Lâm là một cô gái tốt, rất đẹp cũng rất dịu dàng. Tuy rất nhiều bạn bè nói tôi bỏ cô ấy là ngốc, nhưng tôi vẫn chia tay, cho dù tôi cũng không nỡ. .. Read more
  • Những câu nói hay về tình yêu khi chia tay

    Thỉnh thoảng, em lại nghĩ về cái cách mình đã vượt qua nỗi buồn của bản thân như thế nào. Cũng có lúc yếu đuối tiêu cực, có lúc chán chường mỏi mệt. Nhiều khi sự tức giận khiến em không thể thở được. Thế rồi cũng qua. Thế rồi cũng nhạt. Bây giờ nhìn lại thấy mình trẻ con và nông nổi... Read more
Hiển thị các bài đăng có nhãn Xã hội. Hiển thị tất cả bài đăng

Dù sao đi nữa…


Đời người, có những khi buồn bã, những khi oán trách, những khi tuyệt vọng tưởng không thể vượt qua được, rồi cũng bất ngờ nhận ra mình đã sống qua quãng đời ấy mà chẳng biết động lực nào đã giúp mình vượt qua…
Lần hồi đi từng ngày, từng tháng, có những nghịch lý tồn tại trong mỗi ngóc ngách ngôi nhà của mình, cuộc đời của mình, dù có nhận ra hay không, đó vẫn là những ẩn số, mà có khi cho đến tận cuối đời, đáp số vẫn không tìm ra được.
Người yêu mình ngày đó là một người tốt vô cùng, kiên nhẫn, dịu dàng, chăm lo cho mình đến từng chân tơ kẽ tóc, vậy mà mình không yêu. Vậy mà mình đã đem lòng yêu một người kỳ cục, hay làm mình khổ đau, buồn khóc. Cắc cớ vậy nhưng mình vẫn yêu. Cho đến ngày đám cưới, người yêu mình ngày xưa vẫn hỏi: “Tại sao không phải là anh?”, mà mình thì không thể tìm được câu trả lời. Nghịch lý đầu tiên này đã dẫn mình vào cuộc sống hôn nhân với hàng loạt những nghịch lý khác, tiếp nối mãi những câu hỏi khó khăn.
Mình đã trao tặng tất cả: tuổi trẻ, tình yêu, tự do của mình cho một người, bằng một đám cưới. Người ấy cũng tặng lại mình chừng ấy thứ. Cả hai đều không biết những quà tặng ấy được cất vào đâu, cho đến lúc tìm kiếm tuyệt vọng rồi mới biết là đã mất. Mặc dù vậy, mình vẫn tiếp tục tặng thêm những tháng ngày hiện tại cho người ta. Bởi vì, dù sao đi nữa, nếu không tặng, mình cũng không biết sẽ cất vào đâu!

Khoảnh khắc để cho riêng mình, để có thể thư giãn với bạn bè, có thể rong chơi ngoài phố… tất cả những thời gian ấy đã biến mất tăm trong những bồn rửa chén, kỳ cọ chùi toilet, thay vải trải giường và lau sàn nhà. Có thể công sức cả một ngày Chủ nhật của mình sẽ bị tàn phá trong tích tắc, khi anh xã say mèm về đến nhà và ói ngay lên khăn trải giường vừa mới giặt. Mình cũng sẽ bắt đầu thay khăn mới, và đi giặt khăn bẩn. Tự hỏi mình sao vậy ta? Rồi tự trả lời: thì dù sao đi nữa, cũng phải đi giặt cái khăn trải giường hôi mùi ói; vì dù sao đi nữa, đây không phải lần đầu tiên và còn lâu lắm mới là lần cuối cùng.
Cố gắng nấu một bữa ăn thật ngon là cố gắng vượt quá sức mình. Nhưng có khi sau cơn vật lộn mồ hôi mồ kê trong bếp, sau tất cả những trang hoàng bày biện lên mâm lên bát, là một cái tin nhắn, hay một cuộc gọi vội vàng “anh về trễ, không ăn cơm nhà!”. Bỏ cuộc ư? Cũng được thôi. Nhưng mình sẽ bỏ luôn người đàn bà trong mình đứng lại giữa đường đời buồn thảm vì thiếu những bữa ăn ngon. Vậy đó, dù sao đi nữa, vẫn nên tiếp tục nấu những bữa ăn ngon.
Tất cả tình yêu, sự chung thủy giữ gìn của mình dành riêng cho chồng rất có thể một ngày nào đó sẽ được đổi lại bằng một sự phản bội. Tình yêu thật là một nghịch lý xót xa. Suốt nhiều năm chung sống, thỉnh thoảng giật thót mình phát hiện ra một tin nhắn lả lơi, một bộ điệu khả nghi, một tin đồn nào đó theo gió vòng vèo bay đến tai mình. Dự cảm về một sự đổ vỡ, lo lắng rồi tất cả sẽ tan tành luôn luôn hiện hữu. Nhưng mặc tất cả những điều đó, mình vẫn cố gắng vun vén, vo cho tròn hạnh phúc nhỏ nhoi của mình. Dù sao đi nữa, mình đâu có thể ngừng xây dựng một tổ ấm, hay tệ hơn, cho dù có khi cái tổ ấy vỡ, mình sẽ lại bắt đầu cặm cụi xây một cái mới, có phải vậy không?
Mình đã sinh con, nuôi con bằng tất cả tình yêu thương và nỗi lo lắng thường trực. Bọn trẻ lớn lên, tuổi dậy thì hoang mang, ngang ngược, thậm chí có lúc rất vô ơn. Một ngày nào đó, những đứa con sẽ đem theo tất cả những yêu thương của mình, để đi quỵ lụy một con bé thần nanh mỏ đỏ, hay một thằng cu con nào đó mình thấy không đáng gì. Vậy mà mình vẫn không thể làm gì khác hơn ngoài việc tiếp tục yêu thương và lo lắng cho chúng. Lũ con ấy, và con của lũ con ấy nữa, dù sao đi nữa, cũng phải được ai đó trông nom chăm sóc chứ…
Và rồi trong những đứa con ấy, có thể đứa con ngỗ nghịch nhất, kém cỏi nhất, hư hỏng nhất, lại là đứa con mình yêu thương, tốn công tốn sức lo âu nhiều nhất. Người đàn bà nào cũng có khi giật mình nhận ra mình trao lầm trái tim từ hồi còn thiếu nữ cho đến khi làm mẹ, làm bà. Mà rồi vẫn không cách nào sửa chữa được. Bản chất đã là sự bù đắp, sự san sẻ những thiệt thòi thiếu hụt, nên cứ hễ ở đâu có cái gì níu lấy lòng thương cảm, níu lấy nỗi lo lắng quan tâm, là níu luôn người đàn bà vào đó. Dù sao đi nữa, nếu mình không thương yêu bù đắp cho đứa trẻ thiệt thòi ấy, thì ai sẽ thay? Dù sao đi nữa, chắc cũng vì mình đã không thương yêu chăm lo cho nó được đủ đầy như chị em, nên mới ra làm vậy.
Sau chừng ấy năm chung sống, những ngày cuối cùng của đời sống hôn nhân thật sầu thảm, khi có kẻ thứ ba chen ngang vào giữa gia đình. Dự cảm thế là thành sự thật. Những gì mình đã bỏ một đời tạo dựng, chăm sóc, vun vén, bây giờ sụp đổ tan tành trong chốc lát. Ly thân. Vẫn cố níu giữ một mái nhà trên đầu cho con, khi người ta hồ hởi đi theo tình yêu mới. Các con bảo mẹ: tiếc làm gì con người bạc bẽo ấy. Nhưng mình thì mình biết: dù sao đi nữa, đó vẫn là cha của các con, là ông của các cháu. Cái nghịch lý của đời mình nó đã lan đến những cuộc đời khác. Và để đỡ cho nhau, vì xét cho cùng rồi ai cũng phải gánh chịu nhiều nghịch lý, thôi thì, mình sẽ tiếp tục gánh lấy gánh này thôi…
Đã đến những ngày mình bình tĩnh nhận ra, cuộc sống của người đàn bà là một chuỗi ngày dài nhẫn nại. Bởi vì, dù sao đi nữa, vẫn phải tiếp tục sống, vẫn phải tiếp tục yêu, vẫn phải tiếp tục tự mình duy trì ngọn lửa trong nhà mình… Chắc là trước mình, và sau mình nữa, cũng nhiều người đàn bà đã sống như thế, hơn thế, nuốt vào lòng những câu hỏi không có câu trả lời, vì, dù sao đi nữa, cũng là đàn bà…
http://hieubio.blogspot.com/ (Theo Tịnh Giang – PNO)

Tăng giá trị bản thân

Mục tiêu của bạn là tổ chức cuộc sống theo cách mà bạn có thể hưởng thụ thu nhập tốt, mức sống cao và bạn làm chủ vận mệnh của mình hơn là nạn nhân của sự thay đổi của thời đại kinh tế. 


Một lợi thế mà nước Mỹ đã có đó là một lực lượng lao động làm việc có hiệu quả nhất trên thế giới. Nước Mỹ và người Mỹ sản xuất hàng hoá và dịch vụ tính trên đầu người nhiều hơn bất kỳ quốc gia nào. Nhưng vẫn có một cuộc đua và chúng ta đang ở trong cuộc đua đó, và nếu bạn muốn có được một công việc tốt cho một tương lai chưa xác định trước, bạn buộc phải nhập cuộc và bắt đầu chiến đấu như chưa bao giờ bạn làm như thế. 

Nếu bạn muốn kiếm được nhiều tiền hơn với công việc hiện tại, bạn phải tăng giá trị của mình cũng như những đóng góp của bạn đối với doanh nghiệp. Nếu bạn muốn có một công việc mới, bạn phải tìm ra cách đóng góp giá trị của mình đối với doanh nghiệp đó. Nếu bạn muốn có bất kỳ sự đảm bảo nào trong công việc, bạn phải tiếp tục làm việc để duy trì và tăng thêm giá trị bản thân trên thị trường cạnh tranh. Và đây là một điểm rất quan trọng. Trình độ học vấn, tri thức, kỹ năng và kinh nghiệm tất là là những khoảng đầu tư cho năng lực của bạn nhằm đóng góp một giá trị nào đó mà nhờ vậy bạn có thể được trả lương. Nhưng chúng cũng giống như bất kỳ khoản đầu tư nào khác, chúng có tính đầu cơ cao. 

Một khi bạn học về một chuyên ngành hay phát triển một kỹ năng, đó là một khoản phí đầu tư. Đó là thời gian và tiền bạc phải bỏ ra mà bạn không thể lấy lại được. 

Với bất kỳ công việc nào bạn đang làm, bạn nên chuẩn bị cho công việc tiếp theo của bạn. Và câu hỏi chính là: khách hàng ở đâu? Những doanh nghiệp và ngành nào đang phát triển và suy giảm trong nền kinh tế. 

Tôi liên tục gặp những người đã hỏi tôi rầng làm thế nào để họ có thể tăng thu nhập khi mà toàn bộ ngành họ tham gia đang bị co hẹp. Tôi nói với họ rằng có những công việc có tính chất lâu dài và có những công việc không có tính lâu dài, và họ cần phải chuyển sang những ngành hiện đang phát triển chứ không phải bị thu hẹp. Có 3 dạng thất nghiệp tại Mỹ: thất nghiệp tự nguyện, thất nghiệp không tự nguyện và thất nghiệp tự nhiên. Thất nghiệp tự nguyện là khi một người quyết định không đi làm trong một khoảng thời gian nào đó hoặc không chấp nhận làm một loại công việc cụ thể, hi vọng rằng sẽ có công việc khác tốt hơn. Thất nghiệp không tự nguyện là khi một người sẵn lòng và có thể đi làm nhưng lại không kiếm được việc làm ở bât kỳ chỗ nào. Thất nghiệp có tự nhiên chiếm khoảng 4 đến 5% lực lượng lao động, đây là những người luôn trong tình trạng không có việc làm trong bất kỳ lúc nào. 

Tuy nhiên, luôn luôn có việc cho một số ít người có tính sáng tạo. Bạn sẽ không bao giờ thất nghiệp nếu bạn làm một trong 3 điều sau: thay đổi công việc mà bạn đang muốn làm, thay đổi nơi làm việc nơi bạn muốn làm và thay đổi mức lương mà bạn muốn được trả. 

Nếu không có nhu cầu tuyển dụng nào về kinh nghiệm và kỹ năng cụ thể của bạn, bạn sẽ phải học để làm việc khác và ngay sau đó cung cấp những kỹ năng đó khi có nhu cầu tuyển dụng. Các nhà tuyển dụng không quan tâm đến quá khứ của bạn. Họ chỉ quan tâm đến tương lai và khả năng đóng góp giá trị của bạn cho khách hàng của họ. 

Bạn có thể thay đổi nơi làm việc. Thỉnh thoảng bạn phải chuyển từ nơi này đến nơi khác, từ những nơi có ít việc làm tới những nơi có nhiều việc làm. Nhiều người thay đổi toàn bộ cuộc đời của họ do chuyển từ nơi có tỷ lệ thất nghiệp cao tới nơi có tỷ lệ thất nghiệp thấp. 

Điều thứ 3 bạn có thể quay lại và đứng trong lực lượng có việc làm là hãy giảm bớt nhu cầu của bạn. Hãy nhớ vì sức lao động của bạn là hàng hóa, nó chịu tác động của quy luật cung cầu. Nếu bạn đòi hỏi quá nhiều, người khác sẽ không thuê bạn vì khách hàng không trả tiền cho những nhu cầu của bạn với trong giá mua hàng hóa dịch vụ mà tổ chức của bạn sản xuất. Không phải nhà tuyển dụng là người giảm mức tiền công yêu cầu mà đó là khác hàng thông qua hành vi mua hàng của họ. 

Có một bộ phận nhỏ những người sáng tạo ở Mỹ không bao giờ thất nghiệp. Dù cho có chuyện gì xảy ra, họ luôn có một công việc để làm, thậm chí thỉnh thoảng có 2 việc cùng một lúc. Nếu họ mất một vị trí cụ thể ở nơi này, họ tìm một vị trí tương đương ở nơi khác hoặc làm công việc khác ở nơi khác. Họ đi rất nhanh trên đôi chân của họ. Họ năng động và không chấp nhận thất nghiệp như là một sự lựa chọn. Và họ luôn luôn có việc làm. Luôn có những công việc đã được thực hiện. Thậm chí khi nền kinh tế suy thoái nhất, vẫn luôn có những vấn đề cần được giải quyết và nhu cầu của người tiêu dùng phải được đáp ứng. Vì lý do này, tất cả sự thất nghiệp trong dài hạn rốt cuộc là thất nghiệp tự nguyện. 

Có nhiều cơ hội hơn cho bạn để thực hiện ước mơ và khác vọng trong nền kinh tế toàn cầu như hiện nay. Bạn có thể, có và làm bất kỳ điều gì bạn mơ ước bằng cách tự chuẩn bị để đón nhận những công việc ngày càng tốt hơn. Trên đỉnh không bao giờ đông. Chẳng có tắc đường trên xa lộ. Công việc của bạn sẽ trở nên tốt, tốt hơn và cuối cùng sẽ làm cho bạn trở thành không thể thiếu được. 


(Theo chungta)

Khi giận dữ với đồng nghiệp

Các cuộc tranh luận nơi công sở, những bất đồng trong công việc, thái độ quá đáng của một đồng nghiệp nào đó đôi khi cũng khiến bạn "nổi cơn tam bành". Khi đó, bạn sẽ phản ứng thế nào? Qua mỗi lần giận dữ, đồng nghiệp sẽ biết được tính cách của bạn đấy.

Bỏ đi nơi khác 
bo-di-Mua-Toc-Roi.jpg (288×288)
Khi giận dữ, nhiều người muốn tránh xung đột bằng cách bỏ đi. Thái độ cư xử này khiến đối phương không còn ai để gây gổ, buộc phải im lặng, nhìn lại bản thân hoặc ngồi đó gặm nhấm nỗi tức giận. Nếu bạn có phản ứng này chứng tỏ bạn khá cao ngạo nhưng rộng rãi, "dĩ hoà vi quý", không thích đôi co. Cách này khiến môi trường làm việc của bạn bớt những cuộc cãi vã không đáng có.

Lời nói cay nghiệt

 

Nhiều người thường dùng lời lẽ để trút giận. Những lời nói cay nghiệt thật ra không giải quyết được vấn đề mà chỉ làm hỏng mối quan hệ đồng nghiệp của bạn thôi vì khi đó đối phương cảm thấy bị xúc phạm nặng nề, khó có thể bỏ qua.

Bạn thường xử sự như vậy ư? Vậy thì trong mắt đồng nghiệp, bạn là người hiếu thắng, nóng tính, đôi khi suy nghĩ nông nổi nhưng cũng dễ quên, dễ tha thứ. Bạn thật ra cũng biết tự nhận lỗi sau khi đã hết giận.

Hành động
 
Điều này thường hay xảy ra với nam giới. Họ không đè nén được cảm xúc, phải bộc lộ ra ngoài bằng cách đập phá đồ đạc, thậm chí "thượng cẳng chân, hạ cẳng tay" với đối tượng đang xung đột với mình. Tuyệt đối đừng phản ứng thế này ở công sở. Đồng nghiệp không phải là người nhà của bạn, họ không thể hiểu nổi tại sao bạn lại cuồng nộ lên như thế. Còn sếp thì càng không thể chấp nhận một nhân viên sẵn sàng đập phá mọi thứ khi tức giận.

Đây là mẫu người hướng ngoại, tính tình nóng nảy, thiếu kiềm chế. Vì tính cách này, các đồng nghiệp không thích chơi với họ.

Nước mắt


 

Khi hờn giận, nhiều người (chủ yếu là phụ nữ) chỉ biết khóc. Họ tự an ủi mình bằng nước mắt và cho đó là vũ khí để chứng minh sự ấm ức. Bạn khóc ở cơ quan cũng chẳng sao, nhưng đừng yếu đuối quá trước mặt đồng nghiệp, họ có thể mủi lòng nhưng cũng dễ coi thường bạn. Nên cứng rắn hơn để giải quyết được mâu thuẫn.

Nếu bạn hay rơi nước mắt khi tức giận đồng nghiệp, bạn là người giàu cảm xúc nhưng nhu nhược, yếu đuối, thậm chí bạn không biết cách tự bảo vệ mình.

Im lặng
 
Im lặng là cách cư xử khôn ngoan của những người làm chủ được cảm xúc. Họ biết trước hậu quả tệ hại nếu phản ứng tức thời nên tự rút lui. Khôn ngoan hơn, họ đợi đến khi bản thân và đối phương cùng "hạ nhiệt" mới gợi lại chuyện.

Đây là người biết cách hành xử, bình tĩnh trước mọi tình huống và dễ đạt được những thành công lớn. Dù đang rất giận bạn thì đồng nghiệp vẫn cảm thấy khâm phục cách cư xử của bạn.

Làm hoà
 
Kiểu phản ứng này chỉ có ở những người điềm tĩnh, chín chắn, luôn độ lượng với mọi người. Dù bực tức đến đâu, họ vẫn giữ được bình tĩnh và cố gắng thuyết phục đối tượng bằng lời lẽ nhẹ nhàng, có tình, có lý.

Đây là mẫu người hoà nhã, khôn khéo. Họ "biết người biết ta" nên "trăm trận trăm thắng".

Ngày đầu tiên đi làm

Ngày đầu tiên đi làm là ngày rất đáng nhớ. Bạn sẽ bước vào môi trường làm việc mới đầy bỡ ngỡ, mọi người nhìn bạn dò xét, những "con ma cũ" sẽ không bỏ qua bất cứ một cử chỉ hành động nào của bạn, dù bạn chẳng hề thấy họ nhìn mình.
Đừng quá lo lắng. Hãy coi đây là cơ hội tuyệt vời để bạn tạo ấn tượng tốt với sếp và những đồng nghiệp mới.

Hãy đi sớm để đảm bảo nếu có tắc đường vào giờ cao điểm thì bạn vẫn đủ thời gian đến công sở đúng giờ. Nên kiểm tra vị trí của công sở mới trước ngày đầu tiên đi làm. 

Chọn trang phục lịch sự, nhã nhẵn. Ngày đầu, tốt nhất đừng "chơi trội" mà hãy tỏ ra hòa đồng. Điều này dễ gây ấn tượng tốt. 

Hãy tìm hiểu trước tên người liên quan tới công việc của mình, cụ thể là cấp trên. Đừng quên mang theo sổ tay vì có thể có nhiều điều phải ghi chép. Nên chuẩn bị thái độ làm việc linh hoạt trong trường hợp bạn được yêu cầu phải bắt tay ngay vào công việc.

Hãy tự tin, thân thiện mỉm cười chào hỏi tất cả mọi người. Cố gắng nhớ tên và vị trí của họ. Những gì không rõ phải hỏi ngay, điều này chứng tỏ bạn là một nhân viên nghiêm túc, luôn quan tâm đến công việc và môi trường làm việc. 

Đối với sếp càng phải tỏ ra ấn tượng, không chỉ ngày đầu mà là cả sau này, trong suốt thời gian bạn làm việc. Mọi người đều muốn làm tốt hết khả năng của mình để được nâng cao cấp bậc trong công ty. Một số người cho rằng để được thăng tiến, nên làm việc thêm ngoài giờ, luôn đúng hẹn và hoàn tất mọi việc được giao. Đây không phải là cách duy nhất để gây ấn tượng với sếp, còn có nhiều điều tưởng như nhỏ nhặt cũng có thể giúp bạn đạt được mục đích. 

Nên để hết mọi chuyện riêng tư ở nhà. Một người làm công tốt là người có thể tách rời công việc và chuyện nhà. Mới ngày đầu đến công sở mà bạn đã cuống lên xin về sớm đón con, thật không hay chút nào.

Trong ngày đầu, mắc lỗi là điều khó tránh. Khi đồng nghiệp hay sếp trách phạt, bạn đừng vội cãi hay bào chữa. Hãy cứ nhận lỗi và sửa sai, bào chữa hay thanh minh thì để dịp khác. 

Đừng cố tỏ ra giỏi giang, "lấy le" với những người đi trước. Thái độ "ta đây" của một nhân viên mới khiến những người cũ dè bỉu. Cũng đừng tỏ ra ngây thơ thái quá, cái gì cũng hỏi, họ sẽ nghĩ bạn chẳng biết làm gì. Ấn tượng đầu tiên tốt đẹp sẽ dành cho người nhân viên chăm chỉ, có thái độ ân cần học hỏi, không lãng phí thời gian bằng mấy trò "buôn dưa lê" hay "chát chít".

Cuối cùng, bạn đi làm ngày đầu, và thấy gò bó về thời gian, đồng nghiệp cũng tìm cách sai bảo bạn dù họ chẳng có quyền gì. Đừng lấy làm bực tức, cau có và vội phàn nàn. Hãy nhớ, rằng lúc này bạn là trung tâm chú ý của mọi người.

(Theo 24H.com)