• Đau đến bao giờ là đủ?

    Ngân cười nói mình rằng:”My chắc hẳn là con người lạc quan nhất trong số bọn mình nhỉ!”. Mình ngước mắt nhìn, thoáng nghĩ một giây đáp lại:”My cũng nghĩ vậy, đối với một số cá nhân họ có lẽ phải mất tới 3 năm quằn quại đau đớn vì một điều gì đó để quên đi thì đối với My, 3 ngày là đủ”... Read more
  • Khi trái tim đã dành cho một người

    Tôi và Lâm chia tay rồi ! Lâm là một cô gái tốt, rất đẹp cũng rất dịu dàng. Tuy rất nhiều bạn bè nói tôi bỏ cô ấy là ngốc, nhưng tôi vẫn chia tay, cho dù tôi cũng không nỡ. .. Read more
  • Những câu nói hay về tình yêu khi chia tay

    Thỉnh thoảng, em lại nghĩ về cái cách mình đã vượt qua nỗi buồn của bản thân như thế nào. Cũng có lúc yếu đuối tiêu cực, có lúc chán chường mỏi mệt. Nhiều khi sự tức giận khiến em không thể thở được. Thế rồi cũng qua. Thế rồi cũng nhạt. Bây giờ nhìn lại thấy mình trẻ con và nông nổi... Read more
Hiển thị các bài đăng có nhãn hanh phuc. Hiển thị tất cả bài đăng

6 yếu tố quyết định thành bại trọng tình yêu

Trong tình yêu, chỉ yêu thôi chưa đủ. Để có một mối quan hệ lâu dài, bền chặt và hạnh phúc, bạn sẽ cần đến các bí kíp để giữ lửa đấy. Cùng check nhé!

Đừng để những lời nói dối thành thói quen.

Những lời nói dối nho nhỏ có thể vô hại trong tình yêu, thậm chí đôi khi là chất xúc tác tuyệt vời khiến tình yêu có thêm nhiều cung bậc cảm xúc. Nhưng nên lưu ý rằng: đừng bao giờ để những lời nói dối thành thói quen. Điều này, khiến “một nửa” của bạn cảm thấy mơ hồ.


Ngay chính bản thân bạn cũng “miên man” trong những lời nói dối ấy, không biết thế nào là thật, giả. Và khi tình yêu không còn chỗ cho sự chân thành, ắt hẳn tình yêu sẽ không còn nguyên vẹn, và đôi khi đây chính là nguyên nhân khiến mối quan hệ kết thúc bằng việc: đường ai nấy đi. 

Đặt niềm tin vào đối phương.

Trong mối quan hệ của hai người, không thể thiếu những “cơn ghen” nho nhỏ bất kể bạn là một cô nàng độc lập, tự tin hay là một anh chàng bản lĩnh, lạnh lùng… Nhưng khi bạn quyết định chấp nhận tình yêu của người kia, nghĩa là bạn đã tin tưởng hay cũng có thể là cố gắng từng bước tin tưởng.


Không thể tránh được những cãi vã, những hiểu lầm… nhưng rõ ràng tất cả sẽ được giải quyết khi bạn có niềm tin vào đối phương. Dẫu biết rằng không có gì tuyệt đối, nhất là những ai đã từng bị lừa dối trong tình yêu, nhưng nếu tình yêu của bạn xuất phát từ sự chân thành và muốn gắn bó bền vững thì hãy tin tưởng nhau nhé!

Đừng quên chia sẻ .

Có thể chia sẻ niềm vui, nỗi buồn với người yêu cũng là một loại hạnh phúc. Chính vì luôn giữ trong lòng những thắc mắc, hoài nghi, những buồn bực, ấm ức… khiến các cặp đôi luôn gặp trục trặc về tình cảm. Bởi bạn không thể nói rõ cho đối phương hiểu và bản thân cũng không rõ đối phương nghĩ gì. 


Vậy nên, một trong những yếu tố quyết định thành bại của tình yêu là: đừng quên chia sẻ cảm xúc của cả hai. Cũng đừng quên chia sẻ những sở thích, sở ghét của nhau để đối phương hiểu thêm về bạn và bạn cũng được sống đúng với bản thân mình, không phải “gồng mình” để trở thành một ai đó xa lạ.

Lắng nghe và tôn trọng đối phương.

Đây là một trong những điều quan trọng giúp tình yêu được bền vững lâu dài. Nếu bạn bình tĩnh, nghiêm túc lắng nghe đối phương thì mọi khúc mắc của hai người đều được gỡ bỏ. Nếu cả 2 đều có ý định yêu nghiêm túc lâu dài, việc tôn trọng nhau là điều vô cùng cần thiết.



Dù là việc của mình nhưng khi cần đưa ra quyết định gì đó, nếu có thể hãy hỏi ý kiến để tham khao từ đối phương. Đơn giản như có ý định đổi việc hay mua sắm một thứ gì đó giá trị chẳng hạn. Điều này, còn khiến cho đối phương cảm thấy bạn tin tưởng họ nữa đấy!

Tạo khoảng riêng cho nhau .

Dù gắn bó với nhau thế nào, hai người cũng cần có những khoảng không gian riêng, ai cũng cần có sự riêng tư cho riêng mình.


Vậy nên, hãy tôn trọng sự tự do nho nhỏ đó của đối phương, đừng cố gắng “xâm phạm” tạo sự ngột ngạt cho mối quan hệ và khiến đối phương không cảm thấy được tôn trọng. Đọc tin nhắn hay kiểm tra facebook nhau thường xuyên cũng không phải điều nên làm. Mặc dù ai cũng có một chút tò mò, nhưng hãy hạn chế nhé.

Đừng chỉ để 1 trong 2 người cố gắng vun đắp.

Hai người đến với nhau xuất phát từ tình yêu – điều này thật tuyệt vời? Nhưng quan trọng là làm sao để giữ lửa được tình yêu đó? Hay cũng có thể mối quan hệ của hai người không xuất phát từ tình yêu. Vậy câu hỏi đặt ra là làm sao để “ươm mầm” tình yêu từ xuất phát điểm đó? 



Câu trả lời chung cho cả hai câu hỏi này là bạn cũng như đối phương phải cùng cố gắng, nỗ lực vun đắp tình yêu. Nghe điều này bạn có thể cho rằng nó mang tính lý thuyết, giáo điều nhưng thực tế đã chứng minh rằng một người không giữ nổi tình yêu, nó chỉ được hình thành từ sự cố gắng của cả hai.

--Chuyện tình yêu--



Những lời nói yêu thương - Góc yêu thương

Có một ngày em hỏi anh rằng "Anh yêu em hay yêu cuộc sống của mình", anh trả lời rằng "Anh yêu cuộc sống". Thế là em bước đi nhưng em không bao giờ biết rằng em chính là cuộc sống của anh.

 * Nếu anh là giọt nước mắt trong em, thì em sẽ khóc để anh lăn xuống chạm vào môi em. Nhưng nếu em là giọt nước mắt trong anh thì anh sẽ không bao giờ khóc bởi vì anh không muốn mất em.


Những lời nói yêu thương

 * Bạn có thể mất một phút để cảm thấy thích một người, một giờ để mà thương một người, một ngày để mà yêu một người. Nhưng phải mất cả đời để quên một người.

 * Khi bạn gặp được một người có ý nghĩa đối với bạn, nhưng bạn biết rằng người đó sinh ra không phải dành cho bạn thì cách tốt nhất là hãy để họ ra đi.

 * Biển sẽ trở thành bức tường ngăn cách anh và em, bầu trời xanh chỉ còn là nỗi nhớ. Cuộc đời này anh nguyện tồn tại chỉ vì em và anh không bao giờ muốn biết mất em đau khổ như thế nào.

--Sưu tầm --

Ngày hôm qua - Góc tâm hồn

Kí ức và hiện tại luôn luôn nằm trên cùng một đường thẳng vì hiện tại qua đi sẽ trở thành kí ức…cứ như thế.
Nhưng em và anh lại chẳng bao giờ đi trên cùng một đường thẳng vì chúng ta là hai đường thẳng song song.
Trong truyện ngôn tình anh có thể là gió và em là mây, anh có thể là hoàng tử em là cô bé lọ lem như những câu truyện cổ tích . Gió và mây quấn quýt không rời, gió đẩy mây bay, dù mụ phù thủy có phù phép tới đâu thì hoàng tử và lọ lem của chàng cũng sẽ bên nhau trọng đời. Nhưng thực tế dù có quấn quýt tới đâu thì anh vẫn là anh, em vẫn là em, con người khi phải đứng trước sự lựa chọn thì luôn luôn thực tế phải không?
Xóa sạch kí ức, xóa sạch nước mắt lăn dài, xóa sạch tiếng nấc…và xóa sạch lời yêu thương đầu môi…
Ngày hôm qua !!!
Tình yêu là không khoảng cách chúng ta vẫn thường nói như vậy nhưng có khi thực tế lại khác bởi vì có muôn vàn lý do để chúng ta không phải là định mệnh của nhau, bởi vì chúng ta là hai con người đến từ hai thế giới khác nhau, dù có gắn bó tới đâu rồi cũng sẽ bị vùi lấp bởi số phận và hiện thực.
Anh có tin vào duyên phận không?
Em biết anh không phải là định mệnh là duyên phận của mình nhưng em vẫn tin anh là một nửa bức tranh mà em còn thiếu nên cho dù chúng ta đứng tại hai điểm khác nhau trên thế giới này, chúng ta không đi chung một con đường, không hít chung một bầu không khí, dù chúng ta trái ngược hoàn toàn, mặc dù để nắm tay anh đi hết con đường còn lại là rất khó khăn thậm chí là không thể.
Gặp gỡ…rồi chia ly…người ta vẫn nói rằng thà không gặp còn hơn nhưng lạ làm sao dù biết chia ly, dù biết sẽ đau nhưng con người ta vẫn không hối hận về sự gặp gỡ đó, bởi vì khi đau đớn làm người ta ghi nhớ lâu hơn.
Dù sớm mai tỉnh dậy biết rằng giấc mơ của mình đã tan biến, liệu trong dòng người tấp nập ấy chúng ta có nhận ra nhau sau bao nắng mưa của cuộc sống không?
Dù chỉ là kí ức nhưng lạ thay người ta muốn sống mãi trong cái cảm giác ấy mặc dù nó đi qua rất nhanh thậm chí nó chẳng đủ sức đọng lại lâu nhưng có người lại nhớ mãi, muốn trở về với kí ức đó, có một chút tình yêu, chút vụng dại mơ mộng của tuổi trẻ, và có gì đó cũng nổi loạn hơn.
Một mớ cảm xúc hỗn độn không thể xắp xếp. Nhưng tìm kiếm trong mớ hỗn độn đó em lại tìm được anh và em của ngày hôm qua.
Hoài Thu - Góc tâm hồn

Mùa đông kỉ niệm

Những ngọn gió đầu mùa đã bắt đầu se lạnh. Trên con đường này, ngày nào tôi cũng đi qua, cũng con đường đất ngoằn ngoèo uốn khúc, cũng những chiếc lá me bay bay, nhưng tại sao hôm tay tôi lại cảm nhận rằng: cảnh vật buồn buồn bâng khuâng làm tôi khó tả.

Mùa đông kỉ niệm
                                                              Mùa đông kỉ niệm

Có phải chăng những phút giao mùa như thế này con người ta thường cảm thấy như vậy không? Chắc hẳn là không. Thế là vì một nguyên nhân nào khác chăng? À! Thì ra đấy là kỷ niệm một mùa đông.
Mùa đông năm ấy, khi tôi còn là cô học sinh cấp III của trường, tôi cũng như bao cô bạn khác, cũng hồn nhiên ngây thơ tung tăng cắp sách đến trường một cách vô tư. Hồi ấy, tôi chỉ biết học, chơi và chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương như những đứa bạn cùng lứa.
Cứ mỗi buổi sáng, tôi thức dậy thật sớm để đến trường, mặc dù từ nhà đến trường cũng khá xa, đường xá thôn quê ngày xưa đi lại rất khó khăn “cầu tre lắc lẻo” nên bạn tôi đành phải đi bộ.
Ngày nào cũng vậy, tôi đi học rất đúng giờ khi trống trường giờ vào lớp thì tôi cũng vừa bước vào chỗ ngồi, và khi trống tan trường vang lên, tôi cũng từ trong lớp phóng thẳng một mạch về đến nhà. Lúc nào tôi cũng như một cái máy đến lớp và ra về trong sự vất vả như vậy.
Bỗng có một hôm, vì bận ở lại lớp làm cho xong tờ báo tường để kịp chào mừng ngày Nhà Giáo Việt Nam 20 tháng 11, nên khi tôi vừa vụt ra khỏi lớp, hình như giác quan thứ sáu đã báo cho tôi biết là có kẻ nhìn trộm. Quả đúng không sai, khi tôi ngẩng lên thì bên kia đường một gã thanh niên có gương mặt quen quen đã mỉm cười nhìn tôi tự lúc nào. Phần tôi cũng chưa hề biết tên hắn.
Hắn bước đến hỏi:
- Chào cô bé! Sao hôm nay về trễ vậy?
Tôi vẫn im lặng.
Hắn tiếp:
- La cà phải không? Anh về méc má cho coi!
Nãy giờ hắn cứ hỏi nói làm như đã quen biết tôi từ lâu lắm rồi vậy. Tôi lại nhìn hắn như một kẻ từ hành tinh nào lạc đến và nghĩ bụng: “Trước đến giờ tôi rất ghét những kẻ không quen, không biết mà tự dưng lại hỏi chuyện như đã thân mật từ lúc nào”. Vì bụng đang đói nên tôi cau có:
- Mắc mớ gì đến ông mà ông đòi méc má tui chứ?
Nói xong tôi định bỏ đi.
Nhưng gã không quen kia đâu chịu để cho tôi đi. Hắn bước đến chặn tôi lại và hình như hắn không nhận thấy vẻ bừng bừng “sát khí” trên gương mặt của tôi.
Hắn nói:
- Làm gì mà dữ quá vậy bé, nói cho anh nghe đi, tại lý do nào bé lại về trễ, vì mỗi khi trống tan trường lúc nào anh cũng thấy bé là người đầu tiên bước ra khỏi lớp, nhưng sao hôm nay bé lại trễ hơn nửa giờ rồi vậy?
Tôi nhìn hắn nghĩ thầm: “Thì ra hắn đã theo dõi ta như thế sao? Tại sao hắn lại có nhiều thời gian quá vậy, hay là hắn làm việc ở cơ quan nào gần đây nên ta thấy hắn có vẻ quen quen. Tại sao hắn lại theo dõi mình… vân vân”. Còn rất nhiều câu tại sao nữa. Nghĩ đến đây tôi không dám nghĩ xa hơn. Một lần nữa tôi nói gần như gắt:
- Ơ cái ông này, tự nhiên cản đường không cho tui về sao chứ?
Hắn lại thản nhiên:
- Bộ anh già lắm hay sao mà bé gọi anh bằng ông vậy? Bé nhìn kỹ anh đi, anh đây cũng đâu đến nỗi nào, phải vậy không?
Nghe đến đây tôi nghĩ thầm:  “Thì ra nhìn kỹ lại hắn chỉ hơn mình độ vài tuổi, nhưng tại sao hắn lại gọi mình bằng bé, vậy mới tức chứ?”.
Vì bụng đang đói, hắn thì không quen mà cứ làm “kì đà cản mũi” nghĩ đến đây tôi không bực sao được, tôi càng phản đối.
- Tui đã nói rồi, tui không quen ông một lần nữa yêu cầu ông tránh sang một bên cho tui về.
Lần này hình như hắn đã thấy được gương mặt giận của tôi nên xuống nước nhỏ.
- Được, bé muốn về thì từ này về sau phải gọi bằng anh, nếu không bé chưa về được đâu.
Tức thiệt chứ, cái ông này không quen biết nói chuyện với mình như ra lệnh vậy. Nghĩ đến đây, tôi định xí…!! một hơi cho rõ dài rôi bất chấp bỏ đi, cho hắn một bài học ê cả mặt. Từ nay về sau cho hắn bỏ tật “Tự nhiên sao cứ tự nhiên” ấy! Nhưng giữa lúc đó tôi lại nhìn thấy ông thầy chủ nhiệm đang đi về phía mình, sợ thầy biết chuyện và cũng không muốn kéo dài cuộc đối thoại không mấy gì thú vị này, nên tôi buộc lên tiếng cho qua chuyện:
- Thôi được, tôi về nha anh.
Có vậy tôi mới thoát khỏi cảnh bực dọc ấy. Vừa đi tôi vừa lầm thầm: “Anh, anh của mấy đứa trẻ mẫu giáo ở trường mầm non bên cạnh ớ, chứ với ta đừng hòng”. Nghĩ rồi, tôi xem như chuyện bình thường không để tâm đến.
Thế là một tuần trôi qua, tôi cũng đến trường và cũng quên mất gã không quen hôm nào. Rồi có một hôm không hiểu lý do gì tôi đến lớp trễ. Từ đằng xa tôi đã nghe tiếng trống trường giục giã thôi thúc làm chân tôi luống cuống đi muốn ngã và cũng không cần biết bên đường kia có một kẻ đứng chờ. Hôm nay gã có vẻ bạo dạn hơn, bước vội đến khi thấy tôi:
- Sao hôm nay bé đến muộn vậy? Ngủ trưa phải không?
Đang có chuyện bực mình lại gặp phải “kì đà” nữa. Tôi đứng ngay lại dằn từng tiếng:
- Lại là ông nữa à?
Nói rồi tôi đi thẳng vào lớp để lại trong đầu gã một sự ngẩn ngơ và ý nghĩ về cô học trò cứng đầu như tôi.
Vừa ngồi xuống ghế, một phần vì sợ thầy rày, một phần bực mình vì đi trễ cũng may mà hôm đó thầy không gọi trả bài, nếu có tôi sẽ lãnh con zêrô to tướng. 

Cùng lúc ấy tôi lại được truyền tay một lá thư có nội dung: “Hẹn bé giờ tan trường. Kí tên: S”, thư chỉ vọn vẹn có bấy nhiêu nhưng không hiểu tại sao hôm ấy tất cả bài giảng của thầy cô, tôi đều cố gắng hết sức lắng nghe vậy mà cũng chẳng hiểu nổi.
Tôi đã biết anh kể từ hôm ấy. Ngày tháng trôi qua, tôi và anh đã trở thành đôi bạn rất thân. Vì cơ quan của anh ở cạnh trường nên chúng tôi có rất nhiều thời gian gần gũi, tình cảm hai đứa ngày một đậm đà và tôi đã quên bẵng đi tôi đã thay tiếng “ông” tự lúc nào. Những ngày tháng ấy chúng tôi đã có rất nhiều kỷ niệm dưới mái trường cũng như trên con đường kỷ niệm đó.
Bỗng có một hôm anh đến nhà tìm tôi báo tin rằng: “Ngày mai anh lên đường làm nghĩa vụ”. Khi nghe tin ấy tôi thật bàng hoàng và thầm trách rằng tại sao anh cho mình biết quá muộn. Nhưng tôi lại nghĩ “anh phải đi vì quê hương đất nước đang cần”. Vì hay tin muộn nên kỉ vật của tôi làm kỷ niệm cho anh trước lúc lên đường là những lời động viên, an ủi.

Khi ra về tôi tiễn chân anh một đoạn đường, cũng con đường có lá me bay khi những ngọn gió đông thổi về lành lạnh. Đi bên anh tôi càng tin tưởng rằng anh sẽ là người giúp ích rất nhiều cho đất nước quê hương mình. Vì tôi hiểu tính tháo vát, lanh lợi, thông minh, và nhất là tính kỷ luật của anh. Tư chất ấy rất phù hợp với tác phong của người lính.
Ngày nay cũng con đường này, cũng khí trời lành lạnh của mùa đông năm xưa, và cũng dưới mái trường quen thuộc, nhưng tất cả đã vào dĩ vãng, tất cả đã ra đi theo năm tháng. Bây giờ tôi không còn là cô học trò ngây thơ của ngày nào nữa, mà giờ đây tôi đã là một cô giáo rồi. Kỷ niệm ngày xưa còn đó. Nhưng người xưa đã xa rồi.
Theo Phạm Thị Tuyết Vân

Lý do yêu một ai đó là gì ??

Một cô gái hỏi bạn trai của mình :

-Tại sao anh yêu em?
-Sao em lại hỏi như thế, sao anh tìm được lí do chứ! - chàng trai trả lời.
-Không có lí do gì tức là anh không yêu em.
-Em không thể suy diễn như thế được.
-Nhưng bạn trai của bạn em luôn cho cô ấy biết lí do anh ta yêu cô ấy.
-Thôi được, anh yêu em vì em xinh đẹp, giỏi giang, nhanh nhẹn. Anh yêu em vì nụ cười của em, vì 
em lạc quan. Anh yêu em vì em luôn quan tâm đến người khác.

Cô gái cảm thấy rất hài lòng.



Vài tuần sau cô gặp phải một tai nạn khủng khiếp, nhưng rất may cơ vẫn còn sống. Bỗng nhiên cô trở nên cáu kỉnh vì cô thấy mình vô dụng . Vài ngày sau khi bình phục cô nhận được lá thư từ bạn trai của mình.

"Chào em yêu :

Anh yêu em vì em xinh đẹp . Thế thì với vết sẹo trên măt em bây giờ anh không thể yêu em được nữa
Anh yêu em vì em giỏi giang nhưng bây giờ có làm được gì đâu . Vậy thì anh không thể yêu em
Anh yêu em vì em nhanh nhẹn nhưng thực tế là em đang ngồi trên xe lăn . Đây không phải lí do giúp anh có thể yêu em.

Anh yêu em vì nụ cười của em. Bây giờ anh không thể yêu em nữa vì em lúc nào cũng nhăn nhó, than vãn.

Anh yêu em vì em quan tâm đến người khác nhưng bây giờ mọi người lại phải quan tâm đến em quá nhiều. Anh không nên yêu em nữa.

Đấy em chẳng có gì khiến anh phải yêu em vậy mà anh vẫn yêu em . Em có cần lí do nào nữa không em yêu.

Cô gái bật khóc và chắc chắn cô không cần một lí do nào nữa . Còn các bạn có bao giờ hởi những người thân của mình vì sao họ yêu bạn không? Tình yêu đôi khi không nhất thiết phải cần lí do đâu bạn ạ.

Vậy lý do yêu một người một ai đó là gì ?? Bạn nghĩ thế nào ?
--sưu tầm--

Bằng Cách nào? Kiếm tìm ... Hạnh Phúc!

Khi sinh ra, tất cả mọi người đều mong muốn cho bạn được hạnh phúc và thành công trong cuộc sống. Ai cũng cố gắng để đem lại cho bạn niềm vui, niềm hạnh phúc để bạn lớn lên trong tình yêu thương của tất cả mọi người. 

Khi bạn nhận ra điều đó, bạn sẽ đòi hỏi nhiều hơn, càng lớn những đòi hỏi này càng nhiều. Và khi chúng ta trưởng thành, thay vì đòi hỏi người khác mang lại hạnh phúc cho mình thì bạn nên học cách tự mình tìm kiếm những điều đó. Bốn bài học sau sẽ dành cho những ai thực sự mong muốn hạnh phúc luôn luôn đến với mình:

Mỉm cười và tìm thấy một chuyện vui, hài hước mỗi ngày




Bạn có biết vì sao không? Bởi vì nếu mỗi ngày chúng ta đều tìm thấy cho mình niềm vui và tiếng cười thì cả cuộc đời chúng ta sẽ luôn vui vẻ và yêu đời. Hãy mỉm cười khi bạn thấy vui và hài hước, đừng tiết kiệm nụ cười của mình, bởi khi cười chúng ta tạo nên sự hưng phấn cho bản thân mình và những người khác. Nếu không có lợi ích thế thì tại sao lớp Yoga Cười lại xuất hiện ở hơn 60 quốc gia trên thế giới nhỉ?

Sở hữu một ước mơ




Có bao nhiêu người quanh chúng ta, tuy đi đi lại lại đó mà không biết mình đã chết. Bởi vì họ không có ước mơ, không có khát vọng và hoài bão để sống và cống hiên hết mình. Còn bạn, bạn có ước mơ hay không? Nếu không có hãy tìm cho mình một ước mơ, dù giản dị hay cao thượng thì nó luôn đáng quý và đáng trân trọng, và nó cho thấy rằng bạn đang sống, thực sự sống và những ngày trôi qua đều ý nghĩa. Bởi vì nó sẽ chỉ cho bạn đi con đường đến với cuộc sống thực sự của mình.

Có một sự khác biệt khổng lồ giữa già đi và trưởng thành



Bạn có biết rằng, chúng ta ai cũng già đi trong từng ngày hay không? Nhưng chưa chắc ai cũng trưởng thành như nhau! Nếu bạn 19 tuổi và nằm trọn trên giường trọn một năm, không làm được một sản phẩm nào cho đời, bạn sẽ già đi thành người hai mươi tuổi.

Bạn có biết vì sao lại như vậy không? Bởi thời gian trôi qua mà bạn chẳng có thay đổi nào cả, ngoài việc xuất hiện thêm vài nếp nhăn! Ai thì cũng phải già đi. Bạn chẳng cần đến tài năng, năng lực hay kinh nghiệm thì cũng sẽ già đi được. Nhưng trong khi đó, trưởng thành không già đi mà là lớn lên theo năm tháng. Bạn càng trãi nghiệm nhiều, chinh phục nhiều khó khăn và thử thách trong cuộc sống bạn sẽ càng trưởng thành hơn, chín chắn hơn.

Thế nên đừng lãng phí thời gian để già đi chứ không phải dùng thời gian để tận dụng cơ hội, trãi nghiệm và trưởng thành. Bất kỳ ai cũng có thể tạo ra sự khác biệt cho mình khi họ biết trãi nghiệm qua từng cơ hội có được trong đời. Chúng ta có hai lối đi cho con người đó là : một hướng già đi và một hướng trưởng thành lên. Bạn muốn đi theo hướng nào?

Không hối tiếc

Những gì mình đã làm, đã trải qua thì không nên hối tiếc làm gì, cho dù đó là điều bạn đã làm sai, để lại một hậu quả nào đó. Hãy cố gắng thực hiện tất cả những điều bạn muốn để không bao giờ phải hối tiếc. nếu đến cuối đời bạn vẫn còn điều gì đó còn hối tiếc thì thật đáng buồn. Hãy làm ngay khi bạn muốn bởi vì chúng ta không có quá nhiều thời gian để sống đâu bạn.

Bốn bài học lớn đó được rút ra từ một người bạn già 91 tuổi đấy bạn ạ! Bà ấy vẫn còn đi học khi bay ấy đã 87 tuổi! Đáng ngưỡng mộ phải không nào? Thế thì còn chần chừ gì nữa mà không áp dụng cho cuộc sống của mình luôn vui vẻ và hạnh phúc nhỉ?

Vì cuộc sống là không chờ đợi, hãy kiếm tìm hạnh phúc bằng cách tạo ra nó! Hạnh phúc không phải đích đến mà là cả hành trình bạn ạ!

Sưu Tầm