• Đau đến bao giờ là đủ?

    Ngân cười nói mình rằng:”My chắc hẳn là con người lạc quan nhất trong số bọn mình nhỉ!”. Mình ngước mắt nhìn, thoáng nghĩ một giây đáp lại:”My cũng nghĩ vậy, đối với một số cá nhân họ có lẽ phải mất tới 3 năm quằn quại đau đớn vì một điều gì đó để quên đi thì đối với My, 3 ngày là đủ”... Read more
  • Khi trái tim đã dành cho một người

    Tôi và Lâm chia tay rồi ! Lâm là một cô gái tốt, rất đẹp cũng rất dịu dàng. Tuy rất nhiều bạn bè nói tôi bỏ cô ấy là ngốc, nhưng tôi vẫn chia tay, cho dù tôi cũng không nỡ. .. Read more
  • Những câu nói hay về tình yêu khi chia tay

    Thỉnh thoảng, em lại nghĩ về cái cách mình đã vượt qua nỗi buồn của bản thân như thế nào. Cũng có lúc yếu đuối tiêu cực, có lúc chán chường mỏi mệt. Nhiều khi sự tức giận khiến em không thể thở được. Thế rồi cũng qua. Thế rồi cũng nhạt. Bây giờ nhìn lại thấy mình trẻ con và nông nổi... Read more
Hiển thị các bài đăng có nhãn tinh yeu. Hiển thị tất cả bài đăng

Viết cho cậu người bay giờ không còn là của riêng tôi

Đã có lúc tôi cảm thấy cậu ngu ngốc và đáng thương khi chỉ sống mà dựa vào tình cảm, cứ thế chờ đợi tôi. Cuối cùng tình yêu tôi theo đuổi cũng thành cơn gió không thể giữ được, và tôi mất luôn cả cậu.
Cậu ít tuổi hơn tôi nên chưa bao giờ tôi gọi cậu một tiếng anh, dù cậu có năn nỉ hay dọa nạt tôi, có lẽ vì vậy mà tôi cũng phủ nhận luôn tình cảm tôi có với cậu. Tôi muốn yêu một người lớn tuổi hơn mình, người mà tôi có thể gọi là anh và có thể ở bên cạnh bảo vệ tôi.
Cậu không phải là chàng trai đầu tiên bước vào cuộc đời tôi, nhưng có lẽ là chàng trai kiên nhẫn chờ đợi sự hồi đáp của tôi lâu nhất. 5 năm không dài, nhưng đủ để có được tình yêu mình cố gắng theo đuổi, nhưng tôi lại quá cứng rắn, quá nguyên tắc nên mãi vẫn không thể mở cửa trái tim cho cậu bước vào.

Rồi cũng bằng ấy thời gian, tôi mặc định cậu là của tôi và thản nhiên đẩy cậu ra lúc tôi muốn một mình, kéo cậu lại lúc tôi cần người bên cạnh mà không quan tâm đến cảm nhận của cậu. Đó là sự ích kỷ của tôi, là điều có lỗi mà tôi đã gây ra cho cậu trong suốt thời gian dài.

Đã có lúc tôi cảm thấy cậu ngu ngốc và đáng thương khi chỉ sống mà dựa vào tình cảm, cứ thế chờ đợi tôi. Nhưng giờ đây tôi cảm thấy mình còn ngốc gấp trăm ngàn lần so với cậu vì đã không nhận ra cơ hội đến với mình để rồi nó ra đi trong hối tiếc. Tôi càng đáng thương hơn khi theo đuổi một tình yêu cao và xa hơn tình yêu cậu đang theo đuổi. Tôi đã quá tham vọng rồi phải không?
Cuối cùng tình yêu tôi theo đuổi cũng thành cơn gió không thể giữ được, và tôi mất luôn cả cậu.
Trước đây tôi nghĩ mình sẽ là một cô gái đặc biệt, sẽ không yêu giống nhiều cô gái khác. Giờ thì tôi thấy mình lại giống họ. Tôi bỏ mặc cậu, xua đuổi cậu để nuôi hy vọng với anh ấy. Đến khi bị từ chối tình cảm, tôi lại tìm kiếm cậu.

Lần này cũng cũng nhẹ nhàng quay lại như nhiều lần trước, cũng dịu dàng hỏi han, thầm lặng chấp nhận tính tình nắng mưa của tôi. Giờ phút ấy tôi ân hận, tôi nghĩ rằng sẽ không bao giờ đẩy cậu đi nữa. Nhưng… chính cậu lại là người đẩy tôi ra.
Cậu xin tôi hãy quên cậu đi, cậu nói cho tôi biết những cảm nhận trước giờ của cậu khi cố gắng để trở thành người đặc biệt của tôi, và cậu muốn tìm một cô gái khác chứ không phải là tôi.

Tôi chỉ biết cười nhạt cho những điều cậu rành mạch nói ra như chứng cứ để cắt đứt mối liên quan giữa tôi và cậu. Trái tim tôi đã đập nhanh biết bao, người tôi run lên và có gì đó nghẹn lại nơi cổ họng, nhưng tôi không khóc.
Như khi anh ấy từ chối tôi, tôi cũng không hề khóc. Phải, tôi đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, tôi không còn đánh rơi những giọt nước mắt quý giá cho những điều không phải dành cho tôi.
Nhưng, ký ức là cuốn phim lặp đi lặp lại những phân đoạn người ta không muốn nhớ nhất. Tôi vẫn không khóc vì cậu ra đi, nhưng tôi luôn nhớ đến cậu, cảm thấy tim nhói lên mỗi khi chỉ có một mình và nghĩ về cậu.
Cũng đã là quá muộn khi giờ đây tôi mới bắt đầu nhận ra điều mà tôi luôn phủ nhận, rằng tôi có tình cảm với cậu, rằng không có cậu thì tôi không còn là tôi nữa. Yêu thương đối với tôi là điều không dễ cho đi và càng không dễ đón nhận, cậu đi rồi, sẽ rất lâu nữa tôi mới có thể dành tình cảm thật sự cho người khác, nhưng tôi cũng không biết là đến khi nào.

Tôi vẫn tin nếu là của nhau thì sẽ thuộc về nhau. Cậu có phải là chàng trai của tôi hay không thì hãy để thời gian và định mệnh trả lời. Nhưng tôi vẫn rất chân thành mong cậu được hạnh phúc, mãi mãi.
Chuyện tình yêu cảm động - GreenStar

Đôi khi ta ngộ nhận về tình yêu

”Đôi khi ta cô đơn, ta cần người để nói chuyện, ta tìm được kẻ đồng hành. Ta hàn huyên về cuộc sống với người ấy, cười đùa với người ấy. Rồi ta nhầm tưởng đó là tình yêu.”
Có đôi lần trong đời, ta bắt gặp một người và cứ điên cuồng chạy theo người ấy, giữ người ấy lại bên mình, khóc lóc đau thương vì người ấy, tưởng như là tình yêu duy nhất của đời mình.

Đôi khi chúng ta ngộ nhận về tình yêu.

Nhưng rồi tình cảm ấy lại phai nhạt theo thời gian, lúc ngoảnh đầu nhìn lại, ta nhận ra mình đã nhầm lẫn giữa thói quen và tình yêu. Ta thường mắc phải những sai lầm như thế, đặt nhầm tên cho những mối quan hệ, chỉ bằng cảm xúc nhất thời của mình…
Chúng ta thường tạo cho nhau những thói quen, để rồi đôi khi nhầm tưởng đó là hạnh phúc. Ta lao đầu theo những yêu thương mỏng manh mà cứ ngỡ đó là thứ tình cảm sâu sắc từ tận đáy lòng mình. Chúng ta gọi đó là tình yêu.

Chúng ta dốc cạn trái tim mình vào đó, nhưng đến một ngày nhận ra, nếu không có thứ “tình yêu” ta tưởng “sống chết có nó” ấy, ta vẫn vui, vẫn lạc quan, vẫn nhớ thương, dành tình cảm cho những người khác. Nhiều lúc, ta tự làm tổn thương chính mình và người ấy mà thôi.
Đôi khi có một người đến với ta, quan tâm những lúc ta yếu đuối nhất, cần che chở nhất, khi ta vừa trải qua một mối tình đầy nước mắt và cảm thấy mất niềm tin vào tình yêu.

Người ấy tiếp thêm cho ta hy vọng, nghị lực, người ấy như hiểu hết mọi góc khuất trong tâm hồn ta, rồi ta bỗng nảy sinh tình cảm với người ấy. Đó cũng chẳng phải là tình yêu đâu. Đó chỉ là niềm thương mến.

Niềm thương mến đối với người thân thiết, với một người lấp đầy những trống rỗng, lướt qua miền sâu thẳm nhất để chữa lành vết thương lòng, nên ta vô tình ngộ nhận. Đừng đưa những cảm kích, lòng biết ơn để áp đặt vào tình yêu.
Đôi khi ta nhầm tưởng tình cảm giữa một người bạn thân khi họ luôn bên ta lúc ta mệt nhoài với những bộn bề cuộc sống là tình yêu. Hãy xem xét lại.

Để đánh đổi một tình bạn lấy một tình yêu thì có thể, nhưng sẽ rất khó để đưa một tình yêu về một tình bạn. Liệu đó là tình yêu hay là những xúc cảm khi gắn bó dài lâu?
Nhưng hai sự cô đơn ở gần nhau, lâu ngày, sẽ hóa thành một cái gì đó giống như yêu… chứ-không-phải-là-yêu!
Vậy nhưng, đôi khi những tổn thương mà ta gánh chịu khiến ta nghi ngờ vào mọi thứ, khi những hụt hẫng và vết cứa của những đổ vỡ đã qua khiến ta mất lòng tin vào tình yêu, ta không còn dám yêu nữa.

Khi những cảm xúc len lói trong ta là thật, khi ta mong nhớ người ấy là thật, ta đau quay quắt khi nhìn thấy người ấy đau, ta vui như đứa trẻ khi thấy người cười, nhưng ta luôn tự lắc đầu nhắc nhở mình rằng đó không phải là tình yêu đâu.

Ta sợ những vết trầy xước làm ta đau, ta sợ những điều xưa cũ lặp lại, ta từ chối yêu thương đến với mình. Nhận định rằng đó chỉ là tình cảm thoáng qua.
Nhưng ta ơi, phải làm sao khi ta yêu thương một người từ tận đáy lòng mình, quan tâm đến họ từ những điều nhỏ nhặt nhất, ta chỉ mặc định cho những thứ ấy là tình bạn, là tình thân? Ta hãy cứ sống thật lòng mình chứ đừng trốn tránh, tình yêu nào rồi cũng có lúc được nâng niu.
Ta luôn mắc phải những sai lầm như thế, đặt tên nhầm cho những mối quan hệ đi qua trong đời. Điều quan trọng là ta phải luôn đặt trái tim mình tỉnh táo và đợi chờ một thời gian vừa đủ để thấy người ấy có ý nghĩa với ta đến thế nào, đừng lầm tưởng tình bạn, tình thân thiết là tình yêu và ngược lại…
Goc tam hon-Theo NDT

Ừ thì để kiếm tìm một người đâu có dễ gì đâu

Ừ thì nhiều lúc cũng thấy thật cô đơn.
Muốn tìm kiếm ở đâu đây một người để mà thương mà nhớ.
Muốn được chở đi ăn kem vào những ngày trời đông trở gió.
Cứ khúc khích cười nhìn khuôn mặt nhăn nhó của người ta.



Ừ thì nhiều lần cũng muốn được tặng hoa.
Vào ngày lễ tình nhân hay mùng tám tháng ba chẳng hạn.
Để không phải tủi lòng khi nhìn quanh đám bạn.
Chúng đang mỉm cười vì những lời ngọt ngào, lãng mạn của người yêu.

Ừ thì đôi khi cũng thích được làm kiêu.
Để cho người ta phải vắt óc nghĩ bao điều hay ho sến súa.
Rồi lại giả vờ dỗi hờn rằng mình chẳng ưa nịnh bợ.
Khiến ai đó gãi gãi đầu, trông ngô ngố mà thật dễ thương.

Ừ thì nhiều khi cũng muốn đạp xe dạo khắp phố phường.
Ngồi sau một người, dựa đầu vào tấm lưng vững chãi.
Vòng tay ôm eo, rồi bỗng nhiên cù cho ai kia giật mình dừng lại.
Cứ đưa mắt lườm lườm, mà cái miệng thì cười mãi không thôi..

Ừ thì đôi khi cũng muốn cùng ai kia tính chuyện xa xôi.
Chuyện của năm mươi năm sau, ngày ông và tôi còng lưng chống gậy.
Ngày ngày người ta nhìn hai cụ già dắt tay nhau đi, nụ cười hiền lắm ấy.
Sợi tóc bạc cả rồi, mà lòng vẫn thấy ngập xuân.

Ừ thì đôi khi cũng muốn được quan tâm.
Muốn được nhớ nhung, được ân cần chăm sóc.
Muốn được tựa vai người ta kể biết bao chuyện đời buồn vui, khó nhọc.
Muốn được một người bao bọc, chở che.

Ừ thì nhiều khi cũng muốn được lắng nghe.
Những lo toan giữa bộn bề bon chen thường nhật.
Để mệt mỏi tiêu tan sau vòng tay ôm siết chặt.
Đời bỗng nhẹ nhàng khi hai tấm lòng chân thật gửi trao nhau.

Ừ thì để kiếm tìm một người đâu có dễ gì đâu ?

(Lai Ka) - chuyện tình yêu !!

Níu kéo làm gì khi chia tay - Chuyện tình yêu

Đường cùng hay ngõ cụt, vốn không phải hiện ra chỉ vì những chuyện tình đổ vỡ. Chúng ta càng không thể rơi vào địa ngục chỉ vì một bóng hình quay đi. Vẫn biết là lòng vẫn yêu nên mới đau, mới nuối tiếc. Nhưng chỉ một mình chúng ta nuối tiếc thì sự hối tiếc ấy hóa thành bất hạnh mất rồi.

Tuyệt đối đừng khóc lóc chạy theo, cho dù có đau lòng muốn chết, cho dù có còn yêu thương đến mấy. Bởi vì những kẻ phản bội, những người đã dứt áo quay đi, lời hứa hẹn khi xưa bỗng chốc hóa thành hư ảnh, hà tất phải biến mình thành kẻ đáng thương nhất thế giới như thế?

Khi cảm xúc đã đổi khác, trái tim cũng tự động quay lưng, người đã từ bỏ ta để đuổi theo một hình bóng khác. Đối diện với một sự vứt bỏ nhẫn tâm như thế, chúng ta đã chẳng còn gì để đánh mất nữa rồi, sự tự tôn cuối cùng vẫn phải giữ lại đúng không?

Đừng níu kéo, bởi vì bạn càng níu kéo, đối phương càng tìm cách vũng vẫy hoặc ruồng bỏ, cho đến khi sự thiếu kiên nhẫn biến thành sự tàn nhẫn. Cho đến khi vết thương trong lòng bạn sâu lại càng sâu.


Níu kéo làm gì khi chia tay ??

Cảm thấy tuyệt vọng thì hãy khóc thật to, trút hết oan ức và tủi hờn ra để khóc, trút hết sự căm giận ra mà khóc. Để rồi khi nước mắt cạn có thể giấu nỗi đau vào trong tim, bình thản đối diện với bóng lưng đã quay đi mà tiếp tục sống tốt. Để rồi không chạy theo hay níu kéo van xin kẻ phản bội, để rồi không sai lầm mà biến mình thành người ngốc nghếch.

Người đi rồi thì sao? Chỉ để lại cho chúng ta những vết thương. Kỷ niệm xưa cũ dù có đẹp đến mấy, có như phim điện ảnh hay tiểu thuyết diễm tình thì cũng hãy coi nó như quá khứ đã qua. Đóng lại một trang là đóng lại dấu ấn một lúc nào đó cũng sẽ nhạt nhòa. Thời gian sẽ giúp ta trưởng thành, không thể hoàn toàn quên lãng những chuyện đau lòng và bỏ đi những vết thương, nhưng sẽ là nhớ về chúng mà không còn cảm thấy xót xa hay tiếc nuối nữa.

Chuyến tàu tuổi trẻ, rồi sẽ phải trải qua hết, gặp gỡ hết những người sẽ phải gặp trong đời. Có ai đó chỉ là người qua đường, có ai đó là người khắc cốt ghi tâm, có ai đó là người mà ở bên người ấy chúng ta thấy hạnh phúc, cũng có ai đó đến và để lại những vết thương.

Thế nên, đừng níu kéo một khi ai đó đã quyết tâm từ bỏ chúng ta. Cũng đừng tiêu tốn quá nhiều thời gian và nước mắt chỉ để tự hành hạ bản thân qua những lần dày vò trái tim vì nhung nhớ.

Chỉ cần tự thuyết phục thành công bản thân rằng, không nên phung phí tuổi trẻ lên những người không xứng đáng. Những người mà hôm nay có thể phản bội chúng ta chỉ để chạy theo một người khác, hoàn toàn chẳng thể đem lại hạnh phúc vẹn tròn cho bất cứ đối tượng nào mà người ấy yêu.

Buông tay đi, sẽ có người khác chờ. Một lần đau thương trôi qua, sẽ hiện ra một bậc thang để leo lên hạnh phúc. Dũng cảm để mặc người quay bước, chỉ cần giữ lấy bản thân để vượt qua đầm lầy thương tổn.
Để rồi sau này nếu có ai hỏi: Phải làm gì nếu người mình yêu trở thành kẻ phản bội, chạy theo người khác, có thể trả lời một cách rành mạch. Hãy buông tay đi thôi!

--Sưu tầm-Chuyện tình yêu --

Những lời nói yêu thương - Góc yêu thương

Có một ngày em hỏi anh rằng "Anh yêu em hay yêu cuộc sống của mình", anh trả lời rằng "Anh yêu cuộc sống". Thế là em bước đi nhưng em không bao giờ biết rằng em chính là cuộc sống của anh.

 * Nếu anh là giọt nước mắt trong em, thì em sẽ khóc để anh lăn xuống chạm vào môi em. Nhưng nếu em là giọt nước mắt trong anh thì anh sẽ không bao giờ khóc bởi vì anh không muốn mất em.


Những lời nói yêu thương

 * Bạn có thể mất một phút để cảm thấy thích một người, một giờ để mà thương một người, một ngày để mà yêu một người. Nhưng phải mất cả đời để quên một người.

 * Khi bạn gặp được một người có ý nghĩa đối với bạn, nhưng bạn biết rằng người đó sinh ra không phải dành cho bạn thì cách tốt nhất là hãy để họ ra đi.

 * Biển sẽ trở thành bức tường ngăn cách anh và em, bầu trời xanh chỉ còn là nỗi nhớ. Cuộc đời này anh nguyện tồn tại chỉ vì em và anh không bao giờ muốn biết mất em đau khổ như thế nào.

--Sưu tầm --

Ngày hôm qua - Góc tâm hồn

Kí ức và hiện tại luôn luôn nằm trên cùng một đường thẳng vì hiện tại qua đi sẽ trở thành kí ức…cứ như thế.
Nhưng em và anh lại chẳng bao giờ đi trên cùng một đường thẳng vì chúng ta là hai đường thẳng song song.
Trong truyện ngôn tình anh có thể là gió và em là mây, anh có thể là hoàng tử em là cô bé lọ lem như những câu truyện cổ tích . Gió và mây quấn quýt không rời, gió đẩy mây bay, dù mụ phù thủy có phù phép tới đâu thì hoàng tử và lọ lem của chàng cũng sẽ bên nhau trọng đời. Nhưng thực tế dù có quấn quýt tới đâu thì anh vẫn là anh, em vẫn là em, con người khi phải đứng trước sự lựa chọn thì luôn luôn thực tế phải không?
Xóa sạch kí ức, xóa sạch nước mắt lăn dài, xóa sạch tiếng nấc…và xóa sạch lời yêu thương đầu môi…
Ngày hôm qua !!!
Tình yêu là không khoảng cách chúng ta vẫn thường nói như vậy nhưng có khi thực tế lại khác bởi vì có muôn vàn lý do để chúng ta không phải là định mệnh của nhau, bởi vì chúng ta là hai con người đến từ hai thế giới khác nhau, dù có gắn bó tới đâu rồi cũng sẽ bị vùi lấp bởi số phận và hiện thực.
Anh có tin vào duyên phận không?
Em biết anh không phải là định mệnh là duyên phận của mình nhưng em vẫn tin anh là một nửa bức tranh mà em còn thiếu nên cho dù chúng ta đứng tại hai điểm khác nhau trên thế giới này, chúng ta không đi chung một con đường, không hít chung một bầu không khí, dù chúng ta trái ngược hoàn toàn, mặc dù để nắm tay anh đi hết con đường còn lại là rất khó khăn thậm chí là không thể.
Gặp gỡ…rồi chia ly…người ta vẫn nói rằng thà không gặp còn hơn nhưng lạ làm sao dù biết chia ly, dù biết sẽ đau nhưng con người ta vẫn không hối hận về sự gặp gỡ đó, bởi vì khi đau đớn làm người ta ghi nhớ lâu hơn.
Dù sớm mai tỉnh dậy biết rằng giấc mơ của mình đã tan biến, liệu trong dòng người tấp nập ấy chúng ta có nhận ra nhau sau bao nắng mưa của cuộc sống không?
Dù chỉ là kí ức nhưng lạ thay người ta muốn sống mãi trong cái cảm giác ấy mặc dù nó đi qua rất nhanh thậm chí nó chẳng đủ sức đọng lại lâu nhưng có người lại nhớ mãi, muốn trở về với kí ức đó, có một chút tình yêu, chút vụng dại mơ mộng của tuổi trẻ, và có gì đó cũng nổi loạn hơn.
Một mớ cảm xúc hỗn độn không thể xắp xếp. Nhưng tìm kiếm trong mớ hỗn độn đó em lại tìm được anh và em của ngày hôm qua.
Hoài Thu - Góc tâm hồn

Mùa đông kỉ niệm

Những ngọn gió đầu mùa đã bắt đầu se lạnh. Trên con đường này, ngày nào tôi cũng đi qua, cũng con đường đất ngoằn ngoèo uốn khúc, cũng những chiếc lá me bay bay, nhưng tại sao hôm tay tôi lại cảm nhận rằng: cảnh vật buồn buồn bâng khuâng làm tôi khó tả.

Mùa đông kỉ niệm
                                                              Mùa đông kỉ niệm

Có phải chăng những phút giao mùa như thế này con người ta thường cảm thấy như vậy không? Chắc hẳn là không. Thế là vì một nguyên nhân nào khác chăng? À! Thì ra đấy là kỷ niệm một mùa đông.
Mùa đông năm ấy, khi tôi còn là cô học sinh cấp III của trường, tôi cũng như bao cô bạn khác, cũng hồn nhiên ngây thơ tung tăng cắp sách đến trường một cách vô tư. Hồi ấy, tôi chỉ biết học, chơi và chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương như những đứa bạn cùng lứa.
Cứ mỗi buổi sáng, tôi thức dậy thật sớm để đến trường, mặc dù từ nhà đến trường cũng khá xa, đường xá thôn quê ngày xưa đi lại rất khó khăn “cầu tre lắc lẻo” nên bạn tôi đành phải đi bộ.
Ngày nào cũng vậy, tôi đi học rất đúng giờ khi trống trường giờ vào lớp thì tôi cũng vừa bước vào chỗ ngồi, và khi trống tan trường vang lên, tôi cũng từ trong lớp phóng thẳng một mạch về đến nhà. Lúc nào tôi cũng như một cái máy đến lớp và ra về trong sự vất vả như vậy.
Bỗng có một hôm, vì bận ở lại lớp làm cho xong tờ báo tường để kịp chào mừng ngày Nhà Giáo Việt Nam 20 tháng 11, nên khi tôi vừa vụt ra khỏi lớp, hình như giác quan thứ sáu đã báo cho tôi biết là có kẻ nhìn trộm. Quả đúng không sai, khi tôi ngẩng lên thì bên kia đường một gã thanh niên có gương mặt quen quen đã mỉm cười nhìn tôi tự lúc nào. Phần tôi cũng chưa hề biết tên hắn.
Hắn bước đến hỏi:
- Chào cô bé! Sao hôm nay về trễ vậy?
Tôi vẫn im lặng.
Hắn tiếp:
- La cà phải không? Anh về méc má cho coi!
Nãy giờ hắn cứ hỏi nói làm như đã quen biết tôi từ lâu lắm rồi vậy. Tôi lại nhìn hắn như một kẻ từ hành tinh nào lạc đến và nghĩ bụng: “Trước đến giờ tôi rất ghét những kẻ không quen, không biết mà tự dưng lại hỏi chuyện như đã thân mật từ lúc nào”. Vì bụng đang đói nên tôi cau có:
- Mắc mớ gì đến ông mà ông đòi méc má tui chứ?
Nói xong tôi định bỏ đi.
Nhưng gã không quen kia đâu chịu để cho tôi đi. Hắn bước đến chặn tôi lại và hình như hắn không nhận thấy vẻ bừng bừng “sát khí” trên gương mặt của tôi.
Hắn nói:
- Làm gì mà dữ quá vậy bé, nói cho anh nghe đi, tại lý do nào bé lại về trễ, vì mỗi khi trống tan trường lúc nào anh cũng thấy bé là người đầu tiên bước ra khỏi lớp, nhưng sao hôm nay bé lại trễ hơn nửa giờ rồi vậy?
Tôi nhìn hắn nghĩ thầm: “Thì ra hắn đã theo dõi ta như thế sao? Tại sao hắn lại có nhiều thời gian quá vậy, hay là hắn làm việc ở cơ quan nào gần đây nên ta thấy hắn có vẻ quen quen. Tại sao hắn lại theo dõi mình… vân vân”. Còn rất nhiều câu tại sao nữa. Nghĩ đến đây tôi không dám nghĩ xa hơn. Một lần nữa tôi nói gần như gắt:
- Ơ cái ông này, tự nhiên cản đường không cho tui về sao chứ?
Hắn lại thản nhiên:
- Bộ anh già lắm hay sao mà bé gọi anh bằng ông vậy? Bé nhìn kỹ anh đi, anh đây cũng đâu đến nỗi nào, phải vậy không?
Nghe đến đây tôi nghĩ thầm:  “Thì ra nhìn kỹ lại hắn chỉ hơn mình độ vài tuổi, nhưng tại sao hắn lại gọi mình bằng bé, vậy mới tức chứ?”.
Vì bụng đang đói, hắn thì không quen mà cứ làm “kì đà cản mũi” nghĩ đến đây tôi không bực sao được, tôi càng phản đối.
- Tui đã nói rồi, tui không quen ông một lần nữa yêu cầu ông tránh sang một bên cho tui về.
Lần này hình như hắn đã thấy được gương mặt giận của tôi nên xuống nước nhỏ.
- Được, bé muốn về thì từ này về sau phải gọi bằng anh, nếu không bé chưa về được đâu.
Tức thiệt chứ, cái ông này không quen biết nói chuyện với mình như ra lệnh vậy. Nghĩ đến đây, tôi định xí…!! một hơi cho rõ dài rôi bất chấp bỏ đi, cho hắn một bài học ê cả mặt. Từ nay về sau cho hắn bỏ tật “Tự nhiên sao cứ tự nhiên” ấy! Nhưng giữa lúc đó tôi lại nhìn thấy ông thầy chủ nhiệm đang đi về phía mình, sợ thầy biết chuyện và cũng không muốn kéo dài cuộc đối thoại không mấy gì thú vị này, nên tôi buộc lên tiếng cho qua chuyện:
- Thôi được, tôi về nha anh.
Có vậy tôi mới thoát khỏi cảnh bực dọc ấy. Vừa đi tôi vừa lầm thầm: “Anh, anh của mấy đứa trẻ mẫu giáo ở trường mầm non bên cạnh ớ, chứ với ta đừng hòng”. Nghĩ rồi, tôi xem như chuyện bình thường không để tâm đến.
Thế là một tuần trôi qua, tôi cũng đến trường và cũng quên mất gã không quen hôm nào. Rồi có một hôm không hiểu lý do gì tôi đến lớp trễ. Từ đằng xa tôi đã nghe tiếng trống trường giục giã thôi thúc làm chân tôi luống cuống đi muốn ngã và cũng không cần biết bên đường kia có một kẻ đứng chờ. Hôm nay gã có vẻ bạo dạn hơn, bước vội đến khi thấy tôi:
- Sao hôm nay bé đến muộn vậy? Ngủ trưa phải không?
Đang có chuyện bực mình lại gặp phải “kì đà” nữa. Tôi đứng ngay lại dằn từng tiếng:
- Lại là ông nữa à?
Nói rồi tôi đi thẳng vào lớp để lại trong đầu gã một sự ngẩn ngơ và ý nghĩ về cô học trò cứng đầu như tôi.
Vừa ngồi xuống ghế, một phần vì sợ thầy rày, một phần bực mình vì đi trễ cũng may mà hôm đó thầy không gọi trả bài, nếu có tôi sẽ lãnh con zêrô to tướng. 

Cùng lúc ấy tôi lại được truyền tay một lá thư có nội dung: “Hẹn bé giờ tan trường. Kí tên: S”, thư chỉ vọn vẹn có bấy nhiêu nhưng không hiểu tại sao hôm ấy tất cả bài giảng của thầy cô, tôi đều cố gắng hết sức lắng nghe vậy mà cũng chẳng hiểu nổi.
Tôi đã biết anh kể từ hôm ấy. Ngày tháng trôi qua, tôi và anh đã trở thành đôi bạn rất thân. Vì cơ quan của anh ở cạnh trường nên chúng tôi có rất nhiều thời gian gần gũi, tình cảm hai đứa ngày một đậm đà và tôi đã quên bẵng đi tôi đã thay tiếng “ông” tự lúc nào. Những ngày tháng ấy chúng tôi đã có rất nhiều kỷ niệm dưới mái trường cũng như trên con đường kỷ niệm đó.
Bỗng có một hôm anh đến nhà tìm tôi báo tin rằng: “Ngày mai anh lên đường làm nghĩa vụ”. Khi nghe tin ấy tôi thật bàng hoàng và thầm trách rằng tại sao anh cho mình biết quá muộn. Nhưng tôi lại nghĩ “anh phải đi vì quê hương đất nước đang cần”. Vì hay tin muộn nên kỉ vật của tôi làm kỷ niệm cho anh trước lúc lên đường là những lời động viên, an ủi.

Khi ra về tôi tiễn chân anh một đoạn đường, cũng con đường có lá me bay khi những ngọn gió đông thổi về lành lạnh. Đi bên anh tôi càng tin tưởng rằng anh sẽ là người giúp ích rất nhiều cho đất nước quê hương mình. Vì tôi hiểu tính tháo vát, lanh lợi, thông minh, và nhất là tính kỷ luật của anh. Tư chất ấy rất phù hợp với tác phong của người lính.
Ngày nay cũng con đường này, cũng khí trời lành lạnh của mùa đông năm xưa, và cũng dưới mái trường quen thuộc, nhưng tất cả đã vào dĩ vãng, tất cả đã ra đi theo năm tháng. Bây giờ tôi không còn là cô học trò ngây thơ của ngày nào nữa, mà giờ đây tôi đã là một cô giáo rồi. Kỷ niệm ngày xưa còn đó. Nhưng người xưa đã xa rồi.
Theo Phạm Thị Tuyết Vân

Tim ơi! Bình yên nhé

Trái tim em đã trầy xước vì mối tình đầu. Nỗi đau đó dai dẳng khiến em không tin vào 1 ai khác, em sợ vết xước sẽ lan rộng hơn. Con tim ngây ngô, vụng về bắt đầu rung động thế nhưng đó là 1 cảm giác thoáng qua. 
Em giờ đây không còn là em của ngày xưa, em không cần tình yêu, không cần sự quan tâm vì vết thương quá khứ vẫn chưa lành.
Em kể cho tôi nghe nhiều về cuộc sống, gia đình, bạn bè và cả người em đã từng yêu. Tình đầu của em ngây ngô không pha chút âu lo. 

Những tưởng tình yêu đó sẽ mãi tươi đẹp thế nhưng rồi trái tim của em lỗi nhịp. Em không còn cảm xúc yêu thương, em chọn cho mình trỡ thành 1 người cô đơn.
Tôi thích em, cái thích nhẹ nhàng. Đó là những lần tình cờ bắt gặp nụ cười em rạng rỡ trong nắng. Khi em cười đôi mắt long lanh, tinh khôi và mang 1 sức sống khó tả. Đó là những lúc em ngồi sau xe, véo lưng tôi vì những câu chuyện khiến em cười tức tưởi. 
Là những lúc em tựa vào lưng lắng nghe tôi ca những khúc ca buồn lúc tâm trạng. Em không chỉ là người bạn mà còn là người hiểu tôi lúc cô đơn. Ngày tháng cứ trôi, tôi thích em nhẹ nhàng như thế.
Từ khi quen em, cuộc sống của tôi thú vị hơn. Có khi quên ngủ vì những dòng tin nhắn đêm khuya. Cả tôi và em điều tìm được điểm chung trong cuộc sống. Những nụ cười hạnh phúc đã bắt đầu hiện hữu trên đôi môi bé bỏng.
Em từng nói với tôi, anh giúp tim em lành lẹn được không. Em muốn yêu ngây ngô, vụng dại như những ngày đầu tiên. Tôi vui vì điều đó, tự lắng nghe lòng, hạnh phúc của em bây giờ là niềm vui của chính mình. Với em, tôi là dung dịch oxi già chữa lành vết thương, còn với tôi em là oxi, vì nếu thiếu em chắc hẳn tôi sẽ rất khó thở.
Nụ cười hạnh phúc rạng rỡ khi em bên cạnh tôi. Khi tình cảm trong tôi lớn dần thì cũng là lúc nỗi đau tình đàu của em âm ỉ. Tôi ngỏ ý muốn bắt đầu thì em lại muốn dừng lại. Giữ khoảng cách sẽ tốt hơn vì em sợ lao vào vòng xoáy của tình yêu. 
Và em xa tôi như thế! Không có được tình yêu, tôi mất đi 1 người bạn, người em gái bên cạnh và hiểu tôi lúc cô đơn. Bây giờ tôi đã nhận ra vì sao khi yêu đơn phương người ta lại không thể làm bạn. Chúng tôi chưa bắt đầu nên không thể gọi là kết thúc. Vậy mà nỗi buồn không tên cứ ùa về trong tâm trí.
Cảm ơn em vì thời gian đã qua, cảm ơn vì tất cả. Em đã cho tôi biết được cảm giác lỡ nhịp của con tim. Thời gian sẽ trôi và nỗi nhớ sẽ vơi. Nhìn về nơi xa xăm, mong rằng con tim sẽ ổn.

--sưu tầm--

Lý do yêu một ai đó là gì ??

Một cô gái hỏi bạn trai của mình :

-Tại sao anh yêu em?
-Sao em lại hỏi như thế, sao anh tìm được lí do chứ! - chàng trai trả lời.
-Không có lí do gì tức là anh không yêu em.
-Em không thể suy diễn như thế được.
-Nhưng bạn trai của bạn em luôn cho cô ấy biết lí do anh ta yêu cô ấy.
-Thôi được, anh yêu em vì em xinh đẹp, giỏi giang, nhanh nhẹn. Anh yêu em vì nụ cười của em, vì 
em lạc quan. Anh yêu em vì em luôn quan tâm đến người khác.

Cô gái cảm thấy rất hài lòng.



Vài tuần sau cô gặp phải một tai nạn khủng khiếp, nhưng rất may cơ vẫn còn sống. Bỗng nhiên cô trở nên cáu kỉnh vì cô thấy mình vô dụng . Vài ngày sau khi bình phục cô nhận được lá thư từ bạn trai của mình.

"Chào em yêu :

Anh yêu em vì em xinh đẹp . Thế thì với vết sẹo trên măt em bây giờ anh không thể yêu em được nữa
Anh yêu em vì em giỏi giang nhưng bây giờ có làm được gì đâu . Vậy thì anh không thể yêu em
Anh yêu em vì em nhanh nhẹn nhưng thực tế là em đang ngồi trên xe lăn . Đây không phải lí do giúp anh có thể yêu em.

Anh yêu em vì nụ cười của em. Bây giờ anh không thể yêu em nữa vì em lúc nào cũng nhăn nhó, than vãn.

Anh yêu em vì em quan tâm đến người khác nhưng bây giờ mọi người lại phải quan tâm đến em quá nhiều. Anh không nên yêu em nữa.

Đấy em chẳng có gì khiến anh phải yêu em vậy mà anh vẫn yêu em . Em có cần lí do nào nữa không em yêu.

Cô gái bật khóc và chắc chắn cô không cần một lí do nào nữa . Còn các bạn có bao giờ hởi những người thân của mình vì sao họ yêu bạn không? Tình yêu đôi khi không nhất thiết phải cần lí do đâu bạn ạ.

Vậy lý do yêu một người một ai đó là gì ?? Bạn nghĩ thế nào ?
--sưu tầm--

Im lặng là xa nhau, phải không anh?

Im lặng – một sự lạnh lùng đáng sợ, im lặng là xa nhau, phải không anh? Mỗi ngày trôi qua, lòng em càng buồn thêm một chút. Em im lặng không có nghĩa là em không nhớ anh, mà chỉ là em không muốn anh phải khó xử nữa. Nhưng anh cũng im lặng, không một tin nhắn hay một cuộc gọi, phải chăng anh đã quên…
Em và anh – hai người xa lạ, kết nối với nhau qua mạng xã hội, cách nhau 400 cây số, khoảng cách xa xôi nhưng mình không xa, phải không anh? Anh có biết là e rất hạnh phúc không, được gặp anh, được trò chuyện cùng anh, tuy chưa biết mặt anh nhưng em biết mình đã yêu anh nhiều lắm. Đến nỗi em không có thời gian để nghĩ về bản thân mình, chỉ tràn ngập hình ảnh về anh qua tưởng tượng. Gần gũi mà xa xôi, lạnh lùng mà ấm áp.
Đôi lúc em không hiểu anh, đôi lúc e thấy tự ti vì anh quá hoàn hảo. Đôi lúc e quay cuồng trong những hỗn độn suy nghĩ về anh, có yêu em không? có nhớ đến em không? Em mâu thuẫn trong suy nghĩ của chính mình, cảm giác mặc cảm về bản thân khiến em không đủ dũng cảm để bỏ tất cả mà đến bên anh. Điều đó làm em thật khổ sở, muốn giữ anh bên mình nhưng lại không đủ can đảm, tim em cứ nhói lên bởi ý nghĩ phải xa anh.

“Sài Gòn giấu anh kĩ quá đến nỗi em tìm không ra, để đến khi gặp được anh thì anh đã thuộc về người khác” và anh không biết rằng đã có người rất yêu anh, bây giờ và sau này vẫn thế. Bởi em đã cất anh vào góc sâu thẳm trong trái tim em, để em luôn cảm thấy hạnh phúc như anh đang ở bên cạnh. Muốn nói với anh nhiều lắm, muốn bất chấp tất cả để đến bên anh, muốn tìm anh trên phố đông người trước người con gái khác, muốn được dựa vào bờ vai anh mỗi khi mệt mỏi, muốn được anh ôm thật chặt…Nhưng giấc mơ mãi chỉ là giấc mơ.
Và ngày hôm nay khi anh nói đừng làm phiền anh nữa, thì giấc mơ ấy đã chấm dứt như một dấu chấm cuối câu. Chấm hết cho một câu chuyện tình yêu tưởng dài nhưng lại rất ngắn. Và kết thúc thật giống như em đã hình dung, mặc dù đã có sự chuẩn bị trước nhưng sao vẫn hụt hẫng quá. Cố gắng không gọi cho anh, cố gắng không nhắn tin, cố gắng không khóc mỗi khi nhớ anh, cố gắng và phải cố gắng nhiều lắm nhưng không muốn quên anh. Bởi anh giống như những cơn gió mát trong lành của những ngày hè nóng nực, cảm giác thoải mái lắm và em không muốn mình quên bất kì một chi tiết nào về cái cảm giác đó cũng như bất kì điều gì về anh. Anh cứ hạnh phúc bên người anh đã chọn nhé, em hi vọng trong một thoáng nào đó anh nghĩ về em, giống như nghĩ về một chỗ dừng chân nào đó trên cuộc hành trình dài, để trút bỏ những ưu tư, phiền muộn của mình. Hi vọng chỉ là hi vọng thôi vì em biết anh sẽ quên em như người ta quên một cuốn sách, đã đọc qua và không bao giờ đọc lại nữa. Cuốn sách cũ nằm im lìm trên giá, phủ một lớp bụi thời gian và dần trôi vào quên lãng, nhưng sách vẫn nhớ như in những người đã đọc qua nó…
Đêm buồn nhớ anh!
---Sưu Tầm---

Em không đủ can đảm để… khóc!

Em!
Giống với một số ít những cô gái khác, em được ông trời ban cho vẻ bề ngoài lúc nào cũng vui vẻ, tươi cười; lúc nào cũng cười cười, nói nói.
Lúc nào em cũng tỏ vẻ mạnh mẽ, anh không bao giờ phải mất thời gian vào những chuyện lặt vặt cho một đứa con gái như em, em tự lập, tự mình em có thể làm mọi thứ khi không có anh, hoặc em cũng đã nghĩ… nếu không có anh thì cũng chẳng ảnh hưởng gì… vì em có thể. Em chẳng cho anh cơ hội để chứng tỏ và anh cũng chẳng phải thằng con trai ga lăng, xúm xít và những chuyện của con gái… Nhiều lúc, em cũng muốn mình được như những con bạn, được anh tặng quà, được anh dẫn đi chơi chỗ này chỗ khác, được đi dạo cùng anh… nhưng những điều đó rất hiếm với em và tất cả đều được em gom lại trong “Hòm kỷ niệm”.
Em không đòi anh bất kỳ cái gì vì em hiểu hoàn cảnh của anh, em sợ anh tự ái, sự anh cảm thấy thua thiệt, mặc cảm với em. Em không giàu sang, không xinh đẹp nhưng có lý do để anh cứ đeo đuổi, cứ làm phiền. Anh là mối tình đầu và em tự tin vì tình cảm hai đứa… rằng sẽ chẳng bao giờ anh thay đổi, chẳng bao giờ anh dám phản bội… vì anh yêu em rất nhiều và em cũng vậy… có nhiều cái, rất đơn giản nhưng cũng giữ được hai đứa gần bốn năm qua.
Quen nhau 4 năm, chưa lần nào em phải trải qua cái cảm giác này, người em lúc nào cũng mệt mỏi, căng thẳng, em thấy mình như không đủ sức để tiếp tục những hoạt động, tiếp tục cố gắng và làm việc. Không một tin nhắn, không một lời hỏi thăm từ đã hơn một tháng. Trước đó em đã nghĩ, như mấy lần khác thôi, cùng lắm là hai đến ba ngày, anh sẽ lại chạy đến, hay lại rối rít tin nhắn, gọi điện thoại hoặc cố tình liên lạc với em mọi hình thức, nhưng… một, hai, ba… và đến hôm nay là ngày thứ 19. Sau những ngày đầu tiên không liên lạc với anh, em lại cảm thấy sợ, em sợ anh sẽ không liên lạc với em nữa hay em lo anh đã tìm được người mới thay thế em, một người vẫn hàng ngày đi làm cùng anh, không lè nhè khi anh bận bụi và mệt mỏi, chia sẻ nhiều chuyện với anh hơn, “mày thật vớ vẩn” – em vẫn tự an ủi mình mình câu nói đó…


Em sợ sự im lặng
Đến hôm nay là ngày thứ 30 – anh vẫn im lặng, em muốn nghe một tin tức gì đó từ anh nhưng sao khó quá, bạn bè anh em không quen, vả lại em cũng không quen cảnh đi điều tra, xét hỏi người khác… Được cái, em có con bạn quan tâm em hằng ngày, nhắn tin, liên lạc với em thường xuyên để hỏi về chuyện hai đứa… Nhưng hôm nay, nó ngập ngừng… “Tao có chuyện mà tao nghĩ phải nói với mày” – Chuyện gì? – “Nó có người yêu mới rồi, hình như người cùng chỗ làm, mấy hôm nay đi chơi về khuya lắm, nó nói với mấy đứa con này chia sẻ với nó nhiều hơn mày….”. Nghe xong, em chỉ cười – em không tin hay tự dối lòng mình anh sẽ không bao giờ như thế.
Bao nhiêu kỷ niệm trong em ùa về. Em muốn được như con Ân cùng phòng, khóc thét lên khi nó và người yêu có chuyện; cũng muốn giống như chị Nhân cùng phòng, cãi nhau to tiếng với người yêu trong điện thoại rồi gục mặt xuống dưới chân cầu thang khóc… mặc cho mọi người trong phòng đứa nhìn ngó, đứa chạy lại giỗ giành…. Hay như con bạn thân hồi cấp 3, mỗi lần có chuyện buồn với người yêu, nó đều tụ tập bạn bè, uống cho thật say, để được khóc lóc, chia sẻ.
Em muốn thử, em muốn giống như tụi nó nhưng càng thử làm những điều đó, em thấy sao khó quá. Em cũng đi uống một ít rồi uống thêm mọt chút nữa để mong sao cơn say có thể giúp cho em thôi không nghĩ về anh nữa, nhưng càng uống hình ảnh của anh lại càng hiện lên rõ ràng hơn. Ngồi xoay lưng tựa người vào phòng tắm, em cảm nhận như mình không đủ sức để bước ra, em ôm mặt, muốn khóc thật to, nhưng sao em lại không làm được… như vậy có thực sự em quá mạnh mẽ hay em đang cố giấu tất cả cảm xúc vào bên trong, để không ai thấy, em không muốn cho ai biết xảm xúc thật sự của em, không muốn cho mấy đứa bạn thân biết em đang thực sự rất buồn… nhưng vẫn đang và cố gắng rất nhiều.
***
Lý do em và anh xa nhau, em thực sự vẫn không hiểu. Chỉ biết mình vẫn còn nhớ và yêu anh nhiều lắm. Em không dám kể điều này với mấy đứa bạn thân vì em biết tụi nó rồi sẽ lại soi mói anh, nói anh không xứng với em… em nhớ anh nhưng chỉ biết giấu chặt vào trong… em muốn được khóc – em không tin, không tin anh lại thay đổi nhanh đến vậy, em trách móc, hối hận tại sao bất chợt để anh ra đi… giờ chẳng có lý do gì để níu kéo, em phải buồn hay chúc phúc cho tình yêu mới của anh…
--sưu tầm---