• Đau đến bao giờ là đủ?

    Ngân cười nói mình rằng:”My chắc hẳn là con người lạc quan nhất trong số bọn mình nhỉ!”. Mình ngước mắt nhìn, thoáng nghĩ một giây đáp lại:”My cũng nghĩ vậy, đối với một số cá nhân họ có lẽ phải mất tới 3 năm quằn quại đau đớn vì một điều gì đó để quên đi thì đối với My, 3 ngày là đủ”... Read more
  • Khi trái tim đã dành cho một người

    Tôi và Lâm chia tay rồi ! Lâm là một cô gái tốt, rất đẹp cũng rất dịu dàng. Tuy rất nhiều bạn bè nói tôi bỏ cô ấy là ngốc, nhưng tôi vẫn chia tay, cho dù tôi cũng không nỡ. .. Read more
  • Những câu nói hay về tình yêu khi chia tay

    Thỉnh thoảng, em lại nghĩ về cái cách mình đã vượt qua nỗi buồn của bản thân như thế nào. Cũng có lúc yếu đuối tiêu cực, có lúc chán chường mỏi mệt. Nhiều khi sự tức giận khiến em không thể thở được. Thế rồi cũng qua. Thế rồi cũng nhạt. Bây giờ nhìn lại thấy mình trẻ con và nông nổi... Read more
Hiển thị các bài đăng có nhãn story. Hiển thị tất cả bài đăng

[Truyện ngắn] Cơn Mưa Phùn - Phần đầu


Dẫu cuộc sống luôn có sự khắc nghiệt, dẫu cuộc sống còn biết bao bon chen nghi ngờ mà sao con người vẫn luôn phải có niềm tin vào cuộc sống, vì nó là phương thuốc hữu hiệu nhất cho những ai đã đôi lần đối mặt với thử thách và đau khổ, để họ có thêm nghị lực vượt qua chính mình. Không gian và thời gian không chờ đợi những kẻ thua cuộc, đau khổ sẽ giết chết đi sức mạnh của con người dù biết rằng có những nỗi đau đến muôn đời không bao giờ tắt hẳn, phải chăng người ta chỉ cất giấu nó vội vàng vào trong một “ khoảng lòng”, một miền kí ức vừa xa vừa gần, để rồi đôi lần vô tình nhớ lại càng thêm xót xa…

“ Cơn mưa phùn bay qua thành phố nhỏ, hàng cây dật dờ rụng hoa tàn úa, buồn chìm vào mắt em người con gái hát một mình, bài hát buồn như cuộc tình…” Âm thanh từ chiếc radio nhỏ tỏa ra nhẹ nhàng khiến không gian trở nên thêm lạnh lẽo, Lam nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời lúc này u ám quá, những đám mây đen lang thang trôi lững lờ không bờ bến, cũng giống như lòng Lam lúc này dường như đã mất đi điểm tựa. Cô nhìn ra xa xăm, không mục đích không suy nghĩ, chỉ thấy buồn đến nao lòng, mùa thu ở đây không có lá vàng rơi, không có những cơn gió heo may thoang thoảng mà chỉ có những cơn mưa phùn nhẹ nhàng như phủ sương lên những nhánh hoa nguyệt quế trước mái hiên. Hôm nay trời mưa nên Lam ở nhà, mọi khi giờ này cô đang đọc sách ở trong thư viện, với Lam chỉ những cuốn sách mới làm lòng cô trở nên thoải mái và quên đi phần nào cuộc sống không mấy dễ chịu trong thực tại. Lam đã phải đối mặt với những đau khổ, mà khi nếm trải mới biết được địa ngục cũng chỉ đến thế đối với một cô gái hơn hai mươi tuổi.



Lam là sinh viên năm cuối của trường đại học văn hóa và du lịch Đà Lạt, cô thông minh, nhanh nhạy và rất nhẹ nhàng, nhưng Lam không thuộc tuýp người cởi mở mặc dù cô luôn tỏ ra thân thiện và biết giúp đỡ người khác, có lẽ đó là cá tính riêng của cô. Lam không xinh đẹp cuốn hút như Thục Linh, không tươi trẻ năng động như Mỹ Kỳ, đó la hai người bạn gái thân nhất của cô bé. Lam có nét đẹp khe khẽ nhẹ nhàng như mùa thu sâu lắng, có gì đó lạnh lùng của cái lạnh đầu đông, khuôn mặt cô toát lên vẻ mềm mại nhưng kiêu kỳ.
Chính nét đẹp ấy đã làm xao xuyến trái tim của bao chàng trai ở trường đại học, trong đó có Minh. Minh học trên Lam một khóa, ngược lại với Lam, Minh không đẹp trai, không cuốn hút như bao chàng trai thành thị khác, anh giản dị và chỉ sống bởi tấm lòng.

Cũng chính vì thế mà Lam đã từ chối biết bao lời tỏ tình của những chàng trai khác và đến với Minh. Tình yêu của hai người là niềm mơ ước của biết bao đôi trai gái khác, họ yêu nhau với một tình yêu trong sáng, chân thành và không điều kiện. Lam yêu anh nhiều lắm, với cô có lẽ đi tìm cả trái đất này cô cũng không thể tìm thấy ai cô yêu nhiều hơn thế. Lam nhớ lại cứ mỗi lần Minh chở cô bằng xe đạp để leo lên con dốc phía sau trường là cô vừa thương anh lại vừa buồn cười, mặt anh nhễ nhãi mồ hôi, dùng hết sức đạp từng bước nặng nề lên con dốc dài hun hút ấy, Lam đòi xuống đi bộ anh không cho,chỉ đáp lại bằng nụ cười hiền lành. 

Nghĩ đến đây hình ảnh của Minh trong Lam sao gần gũi quá, nhưng sao cô không thể đến bên anh, không thể chạm vào anh dù chỉ một lần. Vụ tai nạn kinh hoàng 2 năm trước đã cướp anh rời xa cô vĩnh viễn, Lam như sống trong ảo giác, tinh thần của cô như cào xé trong đau khổ, còn nỗi đau nào lớn hơn thế vì đối với Lam Minh là tất cả những gì quí giá nhất cô còn lại trên thế gian này. Giờ đây cô phải sống sao với những chuỗi ngày dài đằng đẵng phía trước khi bên cạnh cô đã mất đi tất cả…
Bỗng tiếng chuông điện thoại của Lam reo lên khiến cô bừng tỉnh khỏi những kỷ niệm xa xưa ấy. Thì ra là điện thoại của Thục Linh
- Có gì không Linh? Lam hỏi.
- Có gì mới gọi được à? Linh hỏi vặn.
- À không, thế rủ tui đi đâu à?
- Ừ, tui biết hôm nay bà ở nhà vì đến thư viện không thấy, tui qua đón bà đi chơi nhé!
- Thôi chắc không được đâu, lát tui đi rồi! Lam trả lời
- Đi đâu vậy?
- Tui phải ra mộ anh Minh, ngày mai giỗ anh ấy mà! Lam nói giọng nhỏ hẳn lại.
- Uhm, tui quên mất xin lỗi nhé, vậy hai đứa mình cùng đi. Linh đáp lại.
- Thôi Lam muốn đi một mình. Xong sẽ ghé Linh sau vậy. Được không? Lam hỏi.
- Uhm, vậy đi, bye nhé.
- Uhm, bye.

Nói rồi Lam cúp máy không quên lau những giọt nước mắt còn xót lại trên gương mặt của mình. Cô thay quần áo, cầm trái cây và bó nhang ra viếng mộ Minh, hôm nay là ngày giỗ thứ hai của anh, Lam cũng không quên mang khay thức ăn ra mộ, đó là những món ăn mà khi còn sống Minh rất thích Lam nấu cho anh. Trời vẫn mưa phùn, mưa không to nên Lam chỉ cầm theo cây dù nhỏ, đó cũng là cây dù Minh mua tặng Lam nhân ngày sinh nhật lần thứ 19 của cô.

Hai bên đường thỉnh thoảng mới có vài người đi bộ, họ khoác áo mưa rảo bước thật nhanh để về nhà tận hưởng cảm giác ấm cúng của gia đình, Lam ao ước có được một mái ấm như họ, cô sẽ nấu những món ăn thật ngon cho Minh và cho cả những đức con của hai người…Có lẽ giờ này anh Minh đang lạnh lắm, nghĩ đến đây chợt nước mắt Lam trào ra hòa lẫn với nước mưa trên khuôn mặt của cô gái trẻ. Cố nén nỗi đau vào lòng, cô bước thật nhanh đến với anh…

Mộ của Minh nằm khuất sâu trong rừng thông hun hút, khi còn yêu nhau Minh thường đùa với Lam rằng: “ sau này anh mà chết trước, em nhớ để anh nằm ở đây nhé, anh thích nghe tiếng gió vi vu từ những cây thông già ở đây em à, nghe rất dễ chịu…” Những lúc như thế Lam thường véo mạnh vào tay anh và nói “ Anh mà chết thì em cũng chết theo đấy, đừng nói thế nữa em sợ lắm…” Khi ấy Minh chỉ cười và không ngờ rằng đó lại là sự thật, giá như cô được ở đây mãi với anh, được nói chuyện và sưởi ấm cho anh trong những mùa giá rét. Có thể năm sau khi cô tốt nghiệp đại học cô sẽ phải xa anh mãi mãi để sang định cư cùng gia đình bên Canada, bố mẹ cô đã muốn thế từ rất lâu, đặc biệt là sau mất mát lớn mà cô phải gánh chịu, hiện tại Lam sống một mình ở đây và đó là vấn đề lớn với gia đình cô bây giờ.

Chắc có lẽ mai gia đình anh mới viếng mộ, chỉ có một mình Lam cô có thể thì thầm bên anh một cách tự nhiên mà không bị ai làm phiền, tất cả mọi chuyện vui hay buồn Lam đều kể cho anh hết. Đặt bàn tay nhỏ nhắn lên bia mộ, cô lấy khăn lau chùi cẩn thận, nhổ từng bụi cỏ mới mọc xung quanh, hai cây hoa cúc vàng cô trồng vẫn xanh tươi mơn mởn, hoa nở rộ hơn và thấm đẫm sương đêm. Lam dùng tay vuốt ve bia mộ như ân cần chính với Minh khi còn sống. Cô nhớ anh quá, không kìm được lòng mình Lam nức nở như một cô bé nhỏ:
- Em nhớ anh nhiều lắm,… anh có nghe được em nói gì không anh, anh có biết em đau lòng biết nhường nào không anh, những ngày qua là chuỗi ngày em sống trong tuyệt vọng, mọi người đâu biết được em nghĩ gì, cảm thấy gì, em biết chỉ có anh cảm nhận được điều đó, chỉ có anh mới hiểu em phải không anh…?

Những câu hỏi dồn dập như kìm nén trong lòng cô bấy lâu, những câu hỏi ấy được đưa ra và phải chăng sẽ mãi vẫn không có câu trả lời .Hỡi ôi, Hạnh phúc là gì mà sao con người cứ mãi đi tìm, với Lam bây giờ cô như người say rượu đi tìm nhà mà chỉ biết được lờ mờ rằng nó đang ở đâu đó trên con đường cô chọn, sau bao nỗ lực trong cuộc sống cô còn lại được gì cho cuộc đời này khi tình yêu cô dành trọn niềm tin đã ra đi mãi mãi.

Có lẽ bây giờ cũng đã xế chiều, bầu trời giờ đây sáng hơn một chút, những tia nắng mỏng manh còn xót lại của một ngày dài như không thể làm ấm lên không gian lạnh lẽo và sưởi ấm cõi lòng tan nát của một cô gái. Với gương mặt mệt mỏi và đôi mắt trĩu nặng, Lam hôn lên chiếc bia đá lạnh lùng để từ biệt người yêu. Cô đi bộ trên những con phố dài nơi ghi lại những kỉ niệm đẹp đẽ, những hình ảnh thân quen của hai người, vẫn chiếc ghế đá ven sông Hồ Xuân Hương, vẫn quán kem ngày nào hai đứa cùng ngồi tận hưởng những bản tình ca không lời da diết, tất cả vẫn ở đó, Lam cũng vẫn ở đó, dường như chỉ thiếu mình anh mà thôi…!
Lam đi bộ lên con dốc về nhà, nhà Lam nằm trên ngọn đồi nhỏ, ngôi nhà xinh xắn được trồng rất nhiều những loại hoa khác nhau, vì sở thích của Lam là trồng hoa. Đã về gần tới nhà, bỗng từ xa một chiếc xe hơi rất lạ tiến thẳng về phía cô, Lam hơi giật mình thì trong xe tiếng Thục Linh vọng ra:
- Lam vừa đi về à, Linh đợi Lam mãi mà không thấy.
- Vậy à, Lam đi dạo một chút cho thoải mái thôi, có chuyện gì không Linh?
- Ừ định rủ Lam đi chơi cho đỡ buồn, Lam đi nhé? Linh nói.
- Nhưng..Lam…Lam ngập ngừng chua trả lời thì Linh đã tiếp.
- Nhưng gì nữa, đi đi mà, lâu lắm rồi Lam có đi đâu đâu.À quên mất, Linh giới thiệu anh họ Linh luôn, anh mới ở Sài Gòn ra. Đây là anh Huy. Linh nhanh nhẩu giới thiệu
- Chào em, anh là Huy. Huy trả lời rồi bước xuống xe.
- Chào anh! Lam nhẹ nhàng đáp lại.
- Em đi chơi cùng bọn anh luôn nhé! Huy hỏi.
- Có lẽ hôm nay không được rồi, em xin lỗi, hẹn anh hôm khác nói chuyện nhiều hơn, giờ em phải về nhà rồi…Lam khéo léo từ chối lời đề nghị của Huy.

Cả hai người cũng không nói thêm gì nữa, Lam chào tạm biệt hai người rồi về thẳng nhà, cả ngày nay cô chưa ăn gì và cảm thấy rất mệt mỏi, giờ cô chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi, mà với cô từ ngày Minh mất những cuộc đi chơi càng trở nên xa xỉ, và dường như cô không bao giờ tham gia. Lam chỉ muốn ở nhà, mở đĩa nhạc mà Minh tặng, cô thích bài hát Cơn mưa phùn, đó cũng là bài hát đầu tiên Minh hát tặng cô.
“…. Một sớm mai thức dậy, tình yêu rời chăn gối bay theo những cơn mưa phùn lạnh lùng, làm cánh chim bé nhỏ, chiều nay nhiều mây xám bay theo những cơn mưa phùn…” Lời bài hát như nói hộ tất cả những nỗi niềm trong trái tim cô bây giờ. Lam nhắm mắt, cô nhẹ nhàng thiếp đi trong giấc ngủ, và không quên mang theo những hình ảnh về người cô yêu dấu.

Tiếng chim hót ríu rít trong vườn, và những tia nắng đầu tiên của một ngày như là chiếc đồng hồ báo thức khiến Lam thức giấc. Cô vội nhìn đồng hồ, đã 6h30 sáng, cô phải nhanh chóng rửa mặt và thay quần áo để ghé qua nhà Minh một lúc, vì hôm nay là ngày giỗ chính thức của anh sau đó cô phải lên trường để chuẩn bị bài báo cáo tốt nghiệp của mình. Lam ăn vội bát mì rồi lái xe đến thẳng nhà Minh, thỉnh thoảng Lam vẫn thường ghé thăm mẹ Minh vì sức khỏe của bà không còn được tốt như trước sau cái chết của con trai. Lam thương bà và đối xử ân cần như mẹ ruột. Thấy Lam đến bà vội ra đón:
- Lam đến đấy à, hôm nay con không đi học à?
- Có bác ạ, lát con mới đi con ghé qua thăm bác một lúc. Lam trả lời.
- Con ra mộ của Minh rồi đúng không? Bà hỏi.
- Vâng, con ra hôm qua bác à. Lam nhỏ nhẹ đáp.
Lam vào nhà thắp cho Minh nén nhang, Lam mong Minh hãy phù hộ cho mẹ anh thật khỏe mạnh, Lam rất thương bà. Nhà của Minh nho nhỏ, phần lớn là để làm vườn trồng hoa, đến mùa mẹ Minh lại mang đi bán, trước đây và bây giờ cũng vậy Lam đều sang phụ bà cắt hoa, chăm sóc cây cối trong vườn, Minh có một chị gái nhưng lấy chồng xa nên hầu như công việc trong nhà hoàn toàn do một tay Minh chăm sóc, giờ Minh không còn, nên mọi vất vả đều dồn hết vào người đàn bà đã ngoài 50 này. Nói chuyện với mẹ Minh một lúc Lam xin phép bà lên trường, tiễn Lam ra cửa mà mắt bà ngấn lệ:
- Khi nào rảnh con ghé bác chơi nhé, nhìn thấy con bác đỡ tủi thân hơn..
- Vâng, bác yên tâm con nhất định sẽ ghé thường xuyên thăm bác. Con chào bác con đi. Lam cúi đầu chào bà.
- Uhm, con đi cẩn thận nhé.
Gặp thầy giáo hướng dẫn xong, Lam định sẽ ghé qua chỗ mộ Minh một lát rồi về nhà, nhưng Thục Linh đã xuất hiện:
- Công chúa hôm nay khỏe chưa, có bận gì không đi với tui một lát được không?
- Lại đi đâu vậy? Lam chưa biết nữa chắc không đi được, hay Linh ghé nhà Lam đi, tui nấu cơm cho ăn. Lam nói.
- Thôi nấu cơm cho mình tui thì nói làm gì, anh Huy cũng đòi ăn cơm Lam nấu kìa. Anh đang đợi ngoài cổng đó.
- Thôi vậy thì Lam nấu cho mình Lam ăn thôi, Linh nhiều chuyện quá à, Lam về đây. Nói rồi Lam đi ra cửa. Linh gọi với lại:
- Ấy..ấy tui nói giỡn mà đâu có anh Huy nào đâu, có tui thoi.
- Ừ, vậy thì đi nào! Lam cười hiền lành.
Thục Linh cùng Lam về nhà, hai người vừa nấu ăn vừa nói chuyện, Linh biết Lam ở một mình buồn nên cũng hay đến chơi với Lam cho khuây khòa, và cho Lam thoát khỏi sự ám ảnh về nỗi đau ngày xưa mặc dù cô biết điều đó là vô cùng khó khăn.
- Lam này, Lam không định yêu ai nữa hay sao mà không giao thiệp với ai hết vậy? Linh hỏi.Lam im lặng không trả lời, Linh tiếp lời:
- Anh Huy khen Lam lắm, anh thấy Lam dễ thương và thùy mị, khác hẳn con gái Sài Gòn đó.
- Anh biết gì về Lam mà đã khen chứ. Lam nói.
- Biết chứ, tui kể với anh về Lam nhiều lắm. Linh trả lời
- Thôi , Linh đừng nói gì về Lam nữa, Lam ko thích thế đâu. Lam gạt đi.
- Nhưng mà.. thôi Linh biết rồi.

Linh biết tính Lam nên không nói thêm gi nữa, thực sự Linh không muốn nhìn thấy Lam người bạn thân nhất của cô cứ sống mãi trong đau khổ của ký ức về Minh như thế, cô muốn thay đổi cách sống ấy của Lam, muốn cuộc đời cô bước sang trang mới, thế nhưng dường như đó là thử thách vì bức tường ngăn cách Lam với cuộc sống hiện tại là rất lớn. Anh họ của Linh, Huy là một người đàn ông mạnh mẽ anh hơn Lam 5 tuổi, hiện đang làm cho một công ty phần mềm của nước ngoài. Huy hấp dẫn, khéo léo trong cách cư xử và được lòng mọi người, anh vì áp lực công việc nên muốn lên Đà Lạt một thời gian cho thoải mái đầu óc, sau đó sẽ về Sài Gòn với dự định thành lập công ty riêng. Huy với cá tính lạnh lùng nhưng mạnh mẽ nên đã cuốn hút rất nhiều cô gái ở thành phố, anh yêu nhiều nhưng cũng chẳng được bao nhiêu người để lại trong anh dấu ấn gì sâu sắc. Ngay lần đầu gặp Lam, anh đã thấy có gì khác biệt nơi người con gái này, chưa ai nhìn anh với ánh mắt hờ hững đến thế, đôi mắt cô đong đầy một nỗi buồn sâu thẳm, hình ảnh cô bé với chiếc dù nhỏ bước nhẹ nhàng dưới cơn mưa phùn trên con dốc dài khiến anh không thể nào quên được.

(còn tiếp...)

[Truyện ngắn] Bọt Biển

Một tình yêu đẹp không được định nghĩa là một kết thúc có hậu, mà ở đây phạm trù “cho “, “nhận” được hiểu như thế nào mới là cái đáng quan tâm. Có những tác giả sáng tác được rất nhiều các tác phẩm, những câu chuyện tình vô cùng đẹp mà ở đó tình yêu chỉ biết “cho” đi và không cần sự “nhận” lại, cao thượng là thế, sướt mướt là thế, nhưng với tôi một sự cân bằng giữa cho và nhận có lẽ sẽ hay hơn và đẹp hơn rất nhiều. Với tôi, văn chương là cái gương của cuộc sống, nhìn cuộc đời rồi tạo nên tác phẩm chứ không lấy tác phẩm so sánh với cuộc đời. Hãy tự nhìn lại những những dấu vết bạn tạo ra trong cuộc đời cuả mình, có những dấu vết sẽ mất dần theo thời gian và cũng có những dấu vết theo bạn đến suốt cuộc đời, phải chăng trong từng vết hằn ấy luôn có sự hiện diện của tình yêu và ngẫm lại khi đó bạn sẽ biết tình yêu là gì?


Ánh nắng chói chang của mùa hè làm Vũ không khỏi cảm thấy mệt, vừa bước ra khỏi phòng thi, anh chỉ ao ứơc được bay thẳng ra Nha Trang để tận hưởng vị mặn nồng của Biển. Vũ mê biển lắm, với anh những buổi chiều được nhìn ngắm hoàng hôn, được trải mình trên bãi cát dài êm ái thật là tuyệt biết bao. Về đến nhà, Vũ nói với mẹ:
- Mẹ ơi, con thi xong rồi, chỉ vài tháng nữa là tốt nghiệp thôi mẹ ah!
- Làm tốt chứ con?
- Tất nhiên là ổn rồi, con trai mẹ đâu đến nỗi nào. Nói xong Vũ choàng tay ôm lấy eo mẹ.
- thế con thích gì nào? Hay hè này con vào công ty phụ bố quản lí, đằng nào cũng lấy kinh nghiệm luôn con ah.
- Sao mẹ nỡ lòng nào bắt con mấy tháng hè chúi đầu vào làm việc chứ, mai con lấy vé bay ra Nha Trang du hí mấy ngày đã, mệt lắm rồi!
Chưa đợi mẹ trả lời Vũ hôn nhanh lên trán mẹ rồi chạy lên phòng, Vũ khoan khoái nằm ra giường không quên mở đĩa nhạc mà anh ưa thích, lúc này Vũ chỉ mong ngày mai đến thật nhanh để anh thực hiện được giấc mơ muà hè cuả mình.

Ngồi trên máy bay, Vũ cảm thấy có gì đó nao nao đến lạ như thể trong chuyến đi này anh sẽ có thêm những điều gì đó thật mới mẻ. Với Vũ việc đi du lịch với anh trở nên quá quen thuộc, hầu như năm nào Vũ cũng đi du lịch vài lần nhưng chỉ có điều Vũ chỉ đi một mình vì gia đình anh rất bận. Bố Vũ là giám đốc công ty thiết kế và trang trí nội thất Huy Vũ, mẹ anh thì sức khoẻ không được tốt lắm, bà bị bệnh tim nên thường rất ít đi xa, thế là những cuộc vui chỉ có mình Vũ tham gia. Thực ra Vũ là một con người rất ít giao thiệp với bạn bè, anh không thích lối sống “gấp” như giới trẻ bây giờ, Vũ có rất ít bạn. Đó cũng là nguyên nhân tại sao đến giờ này Vũ vẫn chưa có mối tình nào cả mặc dù là một anh chàng khá chuẩn mực về mọi thứ. Vũ học kiến trúc, thông minh, nhiều tài lẻ mà đặc biệt là anh được thừa hưởng nét đẹp truyền thống cuả mẹ nên nhìn Vũ khá cuốn hút.
Thoáng thế mà đã đến sân bay Nha Trang Vũ nhanh chóng tìm cho mình một khách sạn trên đường TRần Phú giáp với biển để tiện việc đi lại. Thu xếp hành lí xong, Vũ gọi taxi đến nhà hàng gần đó ăn trưa, món ăn ở Nha trang tuy không nhiều như các thành phố du lịch khác nhưng khẩu vị ở đây rất lạ và ngon khiến Vũ cảm thấy rất hài lòng. Ra đến Nha Trang tuy chưa tắm biển nhưng Vũ đã cảm thấy cái không khí oi nồng của gió biển , cái nắng trong xanh như đẩy bầu trời ở đây cao và rộng hơn khiến người ta chỉ muốn nhắm mắt và hít thật sâu cái hương vị nồng nàn ấy.

Buổi chiều đầu tiên ở thành phố biển, Vũ ngâm mình xuống dưới làn nước mát lạnh, vị mặt của muối khiến cơ thể anh trở nên khoan khoái, bơi một lúc lâu lúc , trời cũng đã về chiều, Vũ lên bờ nằm dài trên bãi cát trắng tinh nhắm mắt thư giãn. Chợt:
- Ối, xin…xin.. lỗi, a có sao ko?
Vũ chưa kịp phản ứng, mở mắt ra anh đã thầy trước mắt mình là một cô gái trẻ, rất trẻ với làn da bánh mật, mái tóc dài ngang lưng đang bối rối nhìn anh xin lỗi.
- Ah, a không sao.
- Anh không sao thật chứ? Mà sao gần tối rồi anh còn nằm trên cát như thế thuỷ triều sắp lên dễ gặp sứa lắm !
- Uhm, a thích nằm dài trên cát thế này thấy thoải mái quá nên quên mất.
- A là khách du lịch à?
- Uhm.
- A ở Sài Gòn ra à?
- Uhm.
- E là dân vùng này đúng ko?
- Vâng.
- Thế Em đi đâu vậy?
- Em đi tìm bố .
- Nhà em có gần đây ko?
- Vâng, nhà em gần đây, đi qua hết hàng dừa kia là đến xóm chài, nhà em ở đó đó.
- Uhm. Thế thì khi nào rảnh cho anh qua đó ghé chơi được không?
- A qua làm gì?
- Thì ghé qua thăm em thôi, hihi.
- Tuỳ anh, nhà em nghèo lắm, chẳng có gì cho anh chơi đâu.
- Vậy ah, thế thì anh nhất định sẽ ghé. Thôi anh về đây, chào bé nhé!

Cô bé va nhầm lên người Vũ đó là Sóng, tên cô thật lạ, đúng như một đứa con vùng biển. Sóng năm này tròn 17 tuổi cái tuổi đẹp nhất của thời con gái, người ta thường nói :” tuổi 17 bẻ gãy sừng trâu”, Sóng không đẹp theo kiểu chau chuốt như những cô chiêu trên thành thị, không có làn da trắng ngần , cũng chẳng bao giờ được khoác trên mình những bộ quần aó hàng hiệu như họ.Nét đẹp cuả Sóng tinh khiết lắm, làn da ngăm ngăm vì gió biển, đôi mắt biếc sâu thẳm, nhẹ nhàng khiến người ta có cảm giác như đứng trước một gương hồ muà thu. Những ngày hè là thời gian Sóng dành hết cho gia đình, cô thường thức dậy từ rất sớm giúp bố kéo những mẻ lưới đầu tiên trong ngày.
- bố ơi mẻ này nhiều cá thật đấy, thích quá! Sóng reo mừng như một đứa trẻ con được cho kẹo.
Ánh sáng của buổi bình minh thật nhẹ và ấm áp, hôm nay Vũ dậy sớm và chạy bộ dọc bãi biển, đi ngang qua những ghe chài đang gỡ lưới, Vũ bắt gặp hình ảnh cuả Sóng, cô bé đang cuí lưng tháo những mẻ lưới đầy ắp cá và vô tình làm lộ ra cái khuôn trăng đầy đặn cuả tuồi dâỵ thì, nét đẹp tươi tắn và khoẻ khoắn cuả Sóng thực sự đã làm cho trái tim cuả Vũ phải rung động, anh tiến lại gần và hỏi:
- Em đang tháo lưới ah?
- Ơ, ah, ..vâng. A chạy bộ ah?
- Uhm, chạy ở đây thật thoải mái và dễ chiụ.
- Vâng e cũng thường đi dạo vào sáng sớm, thích lắm anh ạ!
- Uhm e ở đây nên lúc nào muốn ngắm biển chả được.
- Vâng, biển ở đây là đẹp nhất đấy anh ạ!
- Uhm a cũng thấy thế. E làm cái này chắc quen rồi nhỉ?
- Vâng, nghề nhà em mà.
- Có khó không ,Cho a làm với nhé..
- Thôi a là người thành phố không làm được cái này đâu. Để em..!
Sóng hiền và rất dễ mến, với ai cô cũng đối xử that chân thành và niềm nở, điều đó càng làm Vũ them xao xuyến. Rồi anh nài nỉ:
-Cho a về nhà e chơi một lát được ko, ah quên mất e tên gì ấy nhỉ?
-Em tên Sóng.
- Tên lạ nhỉ? Nhưng nghe cũng hay đấy. Vậy nhé em đồng ý rồi nhé, lát a qua đó…

Sóng không nói gì chỉ cuí xuống làm tiếp công việc cuả mình, thực sự Sóng nghĩ Vũ đùa mình vì nhà Sóng có gì mà ghé chơi, thế rồi vì anh nài nỉ cô bé cũng dẫn Vũ về nhà chơi, bố cô hôm nay qua nhà chú Tư ăn giỗ nên cũng không ở nhà. Nhà Sóng nghèo thật, chỉ có cái ti vi đen trắng cũ kĩ, bên cạnh là cái catset lâu đời, hình như mẹ Sóng mất rồi thì phải vì trên bàn thờ có hình một phụ nữ trẻ và rất giống Sóng. Vũ sợ làm Sóng buồn nên cũng không hỏi them gì.
-Hôm nay em ở nhà một mình ah?
-Vâng. Ah mà anh tên gì nhỉ, vội quá em cũng chưa kịp hỏi .
- Anh tên Vũ .
- Tên anh đẹp nhỉ, Vũ là gió đúng không a?
- Uhm, gió trên đầu ngọn Sóng đấy,
- Anh này…

Câu nói ấy cuả Vũ làm Sóng đỏ mặt, lúc này trông cô bé xinh đến lạ. Vũ thầm nghĩ Sóng đáng yêu thật. Về đến nhà hình ảnh cô bé Sóng làm Vũ không thôi được những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, Sóng thiệt thòi hơn nhiều người nhưng cái vẻ lạc quan vô tư yêu đời cuả cô không bao giờ khiến người khác có cảm giác tội nghiệp Sóng. Tối hôm ấy nằm trong phòng Vũ cảm thấy mệt mỏi, a mặc quần aó ra khỏi khách sạn và đi bộ dọc theo bờ biển, Vũ đi như theo một quán tính, vô tình hay cố ý anh đã đứng trước nhà Sóng, thực sự Vũ muốn gặp Sóng ngay lúc này.
Sóng đang ở trong nhà cô bé vừa móc lưới vừa hát theo những bài hát trong băng catset, Sóng luc nao cũng vô tư như thế bởi cô nghĩ sự đau buồn đã chiếm một phần khá lớn trong cuộc sống con người, vậy thì đừng để nó cứ đeo đẳng mãi, cái gì đến rồi cũng sẽ đến như một định mệnh. Vũ mạnh dạn bước vào:
-em đã ngủ chưa? Có thể đi dạo với a một lát được ko?
-Muộn rồi a về đi không bố e mắng e đấy.
- Nhưng a rất buồn, a chỉ muốn cùng em đi dạo một lát thôi, một lát thôi mà!
- em,…thôi được rồi, a ra ngoài trước để e xin phép bố đã.
Một lát sau Sóng đã cùng Vũ đi dạo trên bãi biển gần đó. Từ trước đến giờ Vũ không quan tâm lắm đến chuyện yêu đương, nhớ nhung cho lắm, a nghĩ mình khó có thể tìm được một người để chia sẻ, và a cũng chưa bao giờ có cảm giác như thế này với một cô gái nào khác ngoaì Sóng. Cái cá tính khinh khỉnh và ít giao thiệp với người khác khiến Vũ có thoáng nét gì đó xa lạ và khó gần, thế mà chỉ vài ngày ở đây , một khoảng thời gian quá ngắn ngủi, vậy mà cô bé này đã làm thay đổi cách suy nghĩ và cá tính của anh chăng ?
- Em nghỉ hè không đi đâu ah?
- dạ không, ở nhà chỉ có mỗi mình bố thôi nên e ko đi được.
- Tiếc nhỉ khi nào có dịp e vào Sài gòn chơi cho biết, trong đó cũng hay lắm.
Sóng chỉ biết vâng cho qua chuyện vì cô biết đến bao giờ mình mơí có thể vào Sài Gòn thăm thú đây đó vì Sóng không có điều kiện như anh.
- Trời hôm nay lạnh nhỉ?
- Vâng, lạnh hơn mọi hôm. Sóng trả lời.
Nói rồi Vũ chợt nắm nhẹ lấy bàn tay bé nhỏ cuả Sóng, Sóng giật mình giật vội tay lại..
- anh , anh xin lỗi. Vũ ấp úng. Anh cũng ko biết sao mình lại nắm tay Sóng, có lẽ anh chỉ muốn tìm một cảm giác ấm áp hơn trong không gian lạnh lẽo trên biển.

Sau buổi tối hôm ấy Vũ không thể ngủ được, anh cảm thấy có lỗi với sóng nhưng Vũ không hề có ý định nào khác cả và anh sợ Sóng không muốn làm bạn với anh nữa. Sóng cũng thế, cô bé 17 tuổi lần đầu được một người con trai nắm tay, Sóng cũng xao xuyến lắm chứ, và trong sâu thẳm trái tim mình Sóng biết rằng cô củng đã thích Vũ.
Ngày hôm sau Vũ lại ra tìm Sóng, bắt gặp đôi mắt Vũ đang ngắm nhìn mình, Sóng bẽn lẽn nở một nụ cười thật đáng yêu.
- Không giận anh đấy chứ Sóng?
- Về chuyện gì?
- Ah .., không có chuyện gì cả. Nói xong mà Vũ như mở cờ trong bụng vì nghĩ Sóng không giận mình. Vũ lại gíúp Sóng tháo lưới, hai người lại có một buổi trò chuyện that hăng say đến nổi Vũ và Sóng quên mất giờ đã xế trưa. Hôm nay Vũ ở lại nhà Sóng ăn cơm, bố Sóng cũng là người hiếu khách;
- Chau ở lại đây lâu ko?
- Dạ cháu cũng chưa biết nữa nhưng chắc cũng chỉ một thời gian ngắn thôi ạ!
Nói đến đây Vũ quay sang nhìn Sóng, mặt cô bé giờ đây không còn tươi vui như trước, Sóng rất buồn. Và Vũ cũng hiểu điều đó, với a điều đó còn buồn hơn rất nhiều.
Tối hôm đó, cả hai đi dạo, Sóng ko nói gì cả cho đến khi Vũ hỏi:
- Sóng này anh đi rồi em nhớ anh chứ?
Sóng không trả lơì, đôi mắt cô bé giờ đây thăm thẳm như che dấu một nỗi buồn vô hạn, cô nhìn anh và nói:
- Mình ngồi xuống đây nha a!
- Uhm.
Sóng ngồi xuống bãi cát dài phẳng lặng, mắt nhìn ra xa xăm, cô không biết vì sao mình cảm thầy rất buồn, có lẽ cô sợ sắp phải xa a. Tuy chỉ quen nhau mới ba ngày nhưng những tình cảm cô dành cho a rất chân thành và trong sáng. Vũ cũng vậy, anh biết mình đã thực sự thích Sóng, a yêu con người và tâm hồn cô.
- Anh thích em rồi Sóng ah! Vũ thì thầm.

Sóng rất bất ngờ trước câu noí đường đột cuả Vũ, cô toan đứng dậy thì Vũ đã nắm tay Sóng kéo xuống và ôm chặt cô vào lòng…Sóng thực sự quá bất ngờ trước hành động cuả Vũ, áp mặt vào ngực Vũ,Sóng nghe rõ từng nhịp thở cuả trái tim anh nóng bỏng.
Sau ngày hôm ấy, Sóng và Vũ càng trở nên thân thiết, cả hai biết quan tâm và chia sẻ cho nhau tất cả, chợt Vũ có điện thoại từ gia đình rằng mẹ anh bị phải nhập viện vì bệnh cũ tái phát, tuy không có gì nguy kịch nhưng a phải về ngay. Cú điện thoại đột ngột ấy khiến cả hai đều bất ngờ và rất buồn vì giờ phút chia ly sắp đến, Sóng buồn lắm, từ lúc ấy cô bé ít nói hẳn, ngày mai là Vũ đã rời khỏi mảnh đất này và có thể cả hai sẽ không còn cơ hội gặp lại lần nữa, cứ nghĩ đến đấy là nước mắt Sóng cứ trực trào ra…Cô biết mình đã yêu Vũ mất rồi.
Tối hôm ấy Sóng không muốn gặp Vũ như mọi lần nưã vì cô sợ sự chia ly, cô sợ mình không thể kìm được nước mắt. Vũ đứng bên ngoài chờ Sóng trong lòng anh như lửa đốt vì Vũ sợ Sóng không chiụ ra gặp anh nữa. Anh muốn gặp Sóng da diết, anh yêu Sóng nhiều lắm.
Thế rồi 1h, 2h trôi qua Sóng cũng chịu ra gặp Vũ, Vũ vui mừng nắm chặt tay Sóng bước đi mà không hề biết rằng Sóng còn buồn hơn anh nhiều lắm.
Ngồi dưới ánh trăng sáng lờ mờ, gío biển thổi mạnh khiến Sóng thấy lạnh buốt, Vũ choàng tay qua người Sóng, ôm nhẹ Sóng vào người, anh thì thầm:
- Anh muốn nói anh yêu em Sóng ah!
Anh nâng nhẹ khuôn mặt người yêu, hôn nhẹ lên trán cô, môi cô, Sóng thấy trong lòng rạo rực, cơ thể cô nóng bừng, cô khao khát tình yêu mà bấy lâu nay cô từng mong ước, cô đã mất mát đi quá nhiều và bây giờ cô có anh.
- Em yêu anh Vũ à! Sóng nói.
Rồi cô nhắm mắt, hôn lên bờ môi anh, Vũ chưa từng cảm nhận một nụ hôn nào nồng nàn đến thế, Vũ cởi nhẹ cúc áo Sóng, anh hôn lên bờ vai nhỏ nhắn, áp mặt vào bờ ngực nóng bỏng cuả cô, giây phút ấy Vũ thấy mình thực sự khao khát Sóng, Sóng đẹp hơn bất kì cô gái nào mà Vũ đã từng gặp, tấm thân con gái tuổi 17 căng tràn sức sống ấy hoà quyện với hương vị biển tinh khiết khiến không một chàng trai nào có thể thờ ơ trước vẻ đẹp mặn mà trong sáng đó. Sức mạnh cuả ái tình và sự đam mê đã khiến cả hai quên đi tất cả những rào cản phía trước, Vũ chỉ muốn xé phăng đi lớp vải mỏng manh trên người Sóng để anh có thể thấy được trọn vẹn nét đẹp quí giá trên cơ thể cô, Vũ dìu Sóng nằm trên bãi cát trắng mịn, cảm gíac mơn trớn giữa hai cơ thể khiến mọi thứ trở nên vô nghĩa , cả hai hoà quyện vào nhau và không gian giờ đây dường như chỉ thuộc về hai người…Bên ngoài tiếng sóng vỗ vẫn rì rào, rì rào…

Điều gì đến cũng sẽ đến, ngày hôm sau Vũ phải từ biệt Sóng để trở về Sài Gòn, Sóng không tiễn anh ra sân bay, Vũ cũng không nói thêm gì cả, anh hiểu tâm trạng Sóng lúc này, anh thương Sóng vô cùng, anh có biết đâu khi bóng anh đi khuất Sóng đã khóc, khoc rất nhiều như thể đó là tất cả những giọt nước mắt còn lại của cô đều dành cho a hết. Trên máy bay, Vũ luôn nghĩ đến Sóng, hình ảnh Sóng trong sáng đáng yêu nay chỉ còn là những hoài niệm sao? Mọi thứ đến với anh như một giấc mơ chăng? Những ngày tháng ngắn ngủi trong mùa hè này còn lại gì trong ký ức cuả anh sau này. A sẽ quên Sóng thật sao? Chẳng lẽ tình yêu anh dành cho Sóng sẽ tan như bọt biển sao? Mọi câu hỏi lúc này đều trở nên lạc lõng bởi cuộc sống luôn có những màu sắc riêng của nó, có thể với một ai đó Sóng chỉ là một cuộc tình chóng vánh, yêu để rồi quên, và cũng có thể với Vũ Sóng là tất cả những gì đẹp nhất cuả những dấu vết a để lại trong cuộc đời mình.


“ Một số người thoảng qua cuộc đời ta. Một số khác ở lại đôi chút và ghi dấu trong tim ta. Và từ đó ta dường như không còn như xưa nữa”

Bản quyền tác giả thuộc về Vũ Thị Lan Hương